↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Mẹ hai thằng chó ở đâu thái độ gì vậy… Cút…! tao gọi bảo vệ giờ… – Thằng đẹp trai chủ nhân của giọng nói lúc nãy lên tiếng…
- À còn mày nữa… Dám cướp người yêu của bạn tao à?… Này thì chó này…!!- Thằng Tuấn nắm cổ áo nhấc thằng đẹp trai lên… Mỗi câu này thì… Là một quả đấm vào mặt thằng đẹp trai… Mấy đứa bạn của em vào ngăn vụ ẩu đả… Thằng Tuấn được kéo ra chỉ thẳng vào mặt em… Em vẫn khóc… Nói…
- Nhìn cái cảnh cậu ấy ôm khư khư chai sữa cho cô, để rồi bị bỏng thì
thật sự tôi không nghĩ cậu ấy phải chịu nhưng điều như thế này… Cô tránh xa cậu ấy ra, không thì đừng trách tôi… Về ông…!- Nó đi cùng thằng Tuấn ra cửa, lòng tan nát… Thế là hết sao, mối tình đầu… Nhanh như cách nó đến vậy… Em hướng đôi mắt nhìn nó… Nó ngoảnh đi thờ ơ… Con mắt của nó, chỉ biết thẫn thờ nhìn bầu trời đen đặc… Không trăng… Sao… Chỉ gió lạnh… Cộng tiếng em gào tên nó phía sau lưng… Rồi tiếng guốc va vào sàn nhà lạnh cạch…
- Chạy xe đi đi…
- Ừ.
Chap 68:
Trên đường về… Những cơn gió mùa đông lạnh buốt thốc vào người nó mặc dù thằng Tuấn che đi giúp ít nhiều… Nhưng nó dường như chẳng còn cảm giác gì cả… Hướng đôi mắt nhìn dòng người vụt qua… Nó nghĩ đến em… Không thể nào hiểu được, nó đã làm gì sai… Nghèo cũng là một cái tội chăng, nó không tham vọng gì cả, không ước mơ cao sang gì cả… Chỉ muốn sống như một sinh viên bình thường… Học, làm… Nhưng em lại đến với nó, tưởng chừng như cổ tích xảy đến với thằng kém may mắn là nó… Vậy tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này… Một cuộc sống bình thường khó vậy sao?… Sống mũi nó cay cay con mắt trực khóc… Khi một người đàn ông khóc là khi anh ta bị tổn thương trầm trọng… Riêng với một thằng yếu đuối như nó… Khóc trong trường hợp này cũng chả có gì đáng ngạc nhiên cả… Chiếc điện thoại trong túi nó rung liên tục, nó sợ lắm… Chữ em hiện lên như đang hù dọa nó vậy… Đối mặt thế nào đây, nói chuyện thế nào đây?… Nó không biết nữa… Im lặng là cách tốt nhất mà nó có thể làm… Tắt nguồn di động… Gõ vào vai thằng Tuấn…
- Ê… Ông biết nơi nào qua đêm được không?
- Làm gì, ông không về phòng à?
- Ừ…
- À… Rồi hiểu, hay đến nhà tôi đi… Nay ông bà già vào Huế tuần nữa mới về…
- Ừ, cũng được… – Cái sự tiếc nuối cũng hiện hữu khi mà cái tình bạn là cái thiêng liêng nhất đến giờ nó mới biết được bạn bè là như thế nào ngoài thằng Long ra… Thằng Tuấn là đứa bạn thứ hai đối xử tốt với nó như vậy… Mặc dù trên địa vị xã hội thì hai thằng có hai cuộc sống khác nhau… Nhưng chí ít thằng Tuấn không như những con người lắm tiền ngoài kia… Cái lúc thế này không có thằng Tuấn thì nó cũng chẳng biết làm sao nữa… Đầu óc của nó gần như tê liệt rồi còn đâu. Dừng xe trước một ngôi nhà cao tầng có vẻ lâu năm… Thằng Tuấn mở khóa dẫn nó lên phòng ra ngoài lan can…
- Ông ngồi chờ tôi tý… Nhậu bữa cho quên đi, buồn làm đéo gì cho mau già.
- Ừ.
- Ông uống được bia không?
- Không.
- Thế rượu nhé…
- Không.
- Bố khỉ, thế ông biết uống cái gì?
- Nước lọc cả… Pét- si hay mét- si gì đó…
- Nước ngọt hả, thôi cũng được… Nhà còn vài lon… – Thằng Tuấn chạy xuống nhà… Để nó một mình… Bất giác nó lại cười… Phải, cười… Khi không thể khóc nổi, nó sẽ cười. Nó biết nó còn yêu em rất nhiều. Nhưng không tài nào muốn nghe một lời giải thích nào cả. Dù đó chỉ là sự hiểu lầm, thì những gì nó thấy cũng đủ để nó hiểu phần nào. Một vết sẹo nữa khó phai. Càng đau lòng hơn khi tiếng em gọi tên nó cứ loanh quanh trong đầu, Thở dài thườn thượt. Thôi vậy, thế giới của em thì để em tự do về với thế giới của em… Người tốt sẽ gặp người tốt mà… Có thể bên họ em sẽ hạnh phúc hơn bên món “hàng” này rất nhiều… Chợt bật cười… Phải, lại cười… Giá như bây giờ nó bị điên đi thì tốt… Bỗng thằng Tuấn đâu ra đập vào đầu nó, đau ứa nước mắt vì đụng vào vết thương chưa lành…
- Nè sốc quá điên rồi hả… – chìa nó một lon pétsi… Tưởng nói nhậu mà không có mồi à thằng kia… @@
- Được thế thì tốt quá… – Dứt lời…
Tiếng điện thoại của ai đó vang lên… Hóa ra là của thằng Tuấn…
- Alo…
…
- Tôi không biết… Cô mặt dày vừa thôi…
…
- Xin gì… Đã nói tôi không biết mà lại, tránh xa cậu ấy ra tôi nói rồi đấy!
…
Cụp máy thằng Tuấn quay sang nó… Lúc này đang ngậm ngụm nước ngọt và nhớ đến chị… Nhớ đến những lời chị nói, chị đã nói sai rồi… Chính em tự đẩy nó đi chứ không phải nó… Chán thật… Nhiều lúc nó không hiểu nổi con người nó nữa… Luôn là như vậy, mọi cảm xúc như đi đâu hết… Còn lại là một cái xác vô tri làm việc như người máy… Nhưng con người máy này đang cười…
- Ly gọi ông ạ…
- Ừ…
- khóc dữ lắm, hỏi ông đấy…
- kệ…
- Tôi nghĩ việc này có khi là hiểu lầm thì sao… Tôi có quá đáng không nhỉ?
- Không biết…
- Nói chuyện với ông chán bỏ mẹ… Lúc nãy nghe nó khóc thì có vẻ thật lắm… Ông nghĩ sao?
- Tôi nghĩ mắt tôi vẫn bình thường…
- Nhìn thì có vẻ thế, nhưng mà sợ mình hiểu lầm nó…
- Nãy căng lắm cơ mà…
- Lúc ý đang điên tiết thì để ý gì đâu… Đến khi đi về mới thấy nó chạy theo gọi nên cũng thấy khổ… Nó ngã ông ạ…
- Ừ. Thôi uống nốt đi… Tính sau…
- Tôi cũng nể ông thật… Ông không thấy tức à?
- Có chứ…
- Thế mà không vào đấm chết mẹ thằng kia đi…
- Ai biết được…
- Cái gì cũng không biết… Tui chịu ông luôn , thấy cảnh đó mà vẫn đứng yên nhìn được…
- Ừ thôi, có gì đi ngủ trước đi, tý tôi ngủ sau… Đừng nói với cái Ly tôi ở đây nhé…
- Yên tâm, nói thì nói từ nãy rồi.
Thằng Tuấn bước vào xong lại thò đầu ra gọi nó…
- À… Tôi để đệm với chăn dưới đất đấy, buồn ngủ thì vào nhé… Tôi đi ngủ đây, trưa không ngủ mệt quá…
- Ừ…
Thơ thẩn ngồi một mình ngoài lan can cũng là một cảm giác quen thuộc với nó… Cô đơn quen rồi, tưởng đông năm nay hết lạnh… Nhưng cô đơn vẫn hoàn cô đơn… Không buồn, không tiếc , nó chỉ thấy đau nơi ngực trái… Vị trí mà em đã cắn vào… Lặng lẽ thở dài một tiếng uống một ngụm nước bằng cánh tay băng kín… Nhìn thấy đã lấm bẩn vì cả ngày giờ chưa thay… Một tối, chỉ vì một cuộc cãi vã… Một cuộc nghe lén… Nó biết nó thực sự là một thằng ngốc…
…” Vì sao khi yêu tim tôi vẫn cứ ngu ngơ, vẫn dại khờ con tim này luôn mơ về em…
Dẫu biết rằng em đang thầm yêu một người khác…
Dẫu biết rằng em không hề yêu trái tim này…
Yêu em đâu cần em biết đâu…
Bởi vì yêu chỉ một mình tôi buồn đau…
…
Hãy cho tôi được gặp em và nói… Nói với em anh yêu mình em yêu bằng trái tim này…...