Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Chị ơi cho em xin số điện thoại… – Nó trợn mắt… Thằng này định làm gì đây, y tá cũng không tha… Có người yêu rồi còn… @@… Chị y tá tủm tỉm…
- Dạ em không có dùng điện thoại… Hihi, thui em xin phép… – chị quấn nốt miếng băng ở tay rồi đi ra… Thằng Tuấn nó gọi với theo…
- Khi nào dùng thì cho em nhé…!!
Rồi quay sang nó…
- Chị ý cười… Chị ý thích tôi rồi ông ạ…hehe
- Ờ, giỏi… Thế không đi học à?- Chán vì nói chuyện về gái với thằng ảo tưởng… Nó trống lảng…
- Thích thì đi không thích thì nghỉ có sao đâu…
- Ngon… Rồi tui nghỉ có sao không?
- Ông á, yên tâm… Không sao đâu, không bị trừ điểm đâu mà lo.
- Sao lại vậy?
- Ông chỉ cần biết thế thui… Cần chi biết nhiều…hehe.
Bày đặt bí mật, anh đây cũng chả thèm tò mò nữa… Ngồi im im… Rồi nói…
- Ông bảo bác sĩ cho tui về đi…
- Băng còn một đống thế này về sao được…?
- Chán không muốn ở nữa, ra bảo đi không thì tý tui cũng bảo… – Thật sự bị đau nhưng nó chẳng bao giờ muốn nằm một chỗ, nó chỉ muốn đi lại tự do không gò bó thui chứ ở đây kiểu như bị giam lỏng ý…
- Còn đau không mà về?
- Còn ít, với lại có bị ở chân đâu… Đi được tốt.
- Rồi ok… Ông đợi tui chút nhé.
Thằng Tuấn đi lấp sau cánh cửa, nó vội vô WC thay quần áo luôn, quần áo này bẩn quá… Nhưng thui còn hơn là mặc bộ quần áo bệnh nhân, mặc xong thì thấy toàn mùi mồ hôi và tanh tanh chắc do máu… Nhưng nó không khó chịu, khoác thêm cái áo khoác và thu dọn nó ngồi nghịch điện thoại chờ đợi, sắp được về phòng trọ rồi vui thiệt… Nhớ cây đàn quá đi thôi kaka…Một lúc lâu chán chê với chiếc điện thoại thì thằng Tuấn cùng ông bác sĩ tối qua mở cánh cửa đi vào phòng…
- Cậu muốn về à?
- Dạ vâng bác.
- Nhưng vết thương của cậu còn chưa lành… Và vết bỏng này cần được thay băng thêm để cho lên da nữa.
- Dạ cháu tự làm được.
- Thôi được rồi… Cậu nói vậy thì tôi không giữ nữa, thuốc của cậu đây… Nhớ về dùng đều đặn, có hướng dẫn trong túi đấy.
- Dạ, cháu cảm ơn.
Ông bác gật đầu rồi đi ra khỏi phòng… Thằng Tuấn cầm bọc thuốc đỡ nó ngồi dậy, không khó đi lại lắm… Vì tối qua dù đau vẫn bế được nhỏ P.Anh cơ mà… Đúng thật nhiều lúc nghĩ sức ở đâu ra… Lo cho nhỏ mà cũng không tự lo được cho nó…
- Bỏ ra đi… Tôi tự đi được mà.
- Sợ ông cắm mặt xuống đất thôi hehe… – Cái kiểu ăn nói bộp chộp này tạo lên tính cách thật thà hài hước của thằng Tuấn, cũng may nó có người bạn này chứ nếu không thì giờ chắc đâu nằm đây…@@
- Không sao…
Nó rút tay ra, để tự đi… Cái phòng khám này cũng nhỏ lên qua một gian nữa là đến chiếc cổng rồi… Trên cổng còn dính một chữ thập màu đỏ chứ… Chắc để đánh dấu… Đi qua quầy nhìn thấy chị y tá đã thay băng cho nó, nó chào chị… Chị tủm tìm cười vẫy tay đáp lại…Còn thằng mãnh Tuấn thì…
- Chị nhớ phải cho em số đấy nhé…
- Hihi… Khi nào anh bệnh rồi vào đây em sẽ cho…hihi
Tưởng không có điện thoại mà chị… Hơhơ, thằng cu bị trêu rồi… Trèo lên cái xe máy đen xì của thằng Tuấn, lai nó về mà mồm cứ lảm nhảm… Nó thì không quan tâm lắm vì đang thơ thẩn ngắm đường phố HN… Cũng không biết phòng khám kia ở đường nào vì lúc ngất thì biết được ai đưa đi đâu… Chỉ thấy con đường mà nó đi qua rất lạ thế thôi… Không được ngắm bầu trời một ngày mà giờ được ngắm, thấy vui vui sao á… Cứ cảm giác như là được thả tự do ý… Cái tiết trời lạnh lẽo này khiến nó kéo chiếc áo khoác lên kín cổ, bầu trời âm u kèm theo từng cơn gió mùa khiến mọi thứ nhẹ hay rác bên đường tung bay lên… Có lẽ lạnh này lao công nghỉ nên HN không được chăm sóc kĩ lắm thì phải… Từng hàng quán sáng cũng bốc khói lên nghi ngút… Làm cái bụng của nó réo lên nhưng chẳng muốn kêu thằng Tuấn dừng lại… Chỉ đến khi về phòng nó mới nghe thằng Tuấn nói loáng thoáng gì đó…
- Cái gì thế?
- Ủa thế nãy giờ không nghe tui nói gì à?
- Có, ông vừa hỏi tui có nghe ông nói gì không đúng không?
- Mẹ cha… Đầu ông để đâu thế?
- À… Trên cổ, thôi thôi… Có gì nói nhanh cho tui vào phòng nào?
- Nhiều lúc tôi chỉ muốn đấm cho ông một phát thôi Minh ạ… Dùng từ ngốc là hơi hoa mĩ nhưng ông ngu bỏ mẹ…
- Ơ… Thế không nói thui nhá, đi vô đây, tưởng đèo về là được chửi người ta hả?- Nó lục cái chìa khóa trong ví mở cửa phòng ra… Thầm rủa thằng dở hơi kia tự nhiên chửi nó… Thằng này mà gặp thằng Long chắc có oánh nhau to… Chỉ vì nó chả chửi ai bao giờ nên mới chơi được với thằng Long không thì chắc ăn đấm rồi vì thằng Long cực ghét mấy đứa hay chửi bậy mà…
- ấy ấy… Từ từ, làm gì mà vội hehe, tối nay để mừng ông ra viện tui sẽ đãi ông chầu caphe…hehe
- Xui… Đây không khoái caphe…
- Nói thế thôi chứ, nước gì chả được… Dốt…!
- Biến…!
- Đùa chứ, tôi có chuyện muốn nói với ông.
- chuyện gì, quan trọng không?
- Chuyện này liên quan đến ông thôi cũng chẳng quan trọng lắm… Mà cứ đi đi rồi biết hehe.
- Ừ nhưng không có xe đâu, đi quán nào gần gần chút nhé.
- Không cần, tôi đến đón ông cho.
- Ừ, thôi về đi.
Nó cũng tò mò không biết thằng này có chuyện gì mà lại liên quan đến nó với lại tối rảnh lười học nên cũng muốn đi cho khuây khỏa… Một tối không em thì cũng có sao… Để chút thời gian với bạn bè cũng là một thú vui nó chưa từng trải mà… Trước khi về, thằng Tuấn còn ném bọc thuốc trúng háng nó chứ… Thằng mất dạy này…=.=…
- Ui kinh… Không cảm giác gì luôn, chắc ông đắc đạo mẹ nó rồi haha…
Rồi rú xe vọt đi… Ức quá mà chẳng làm gì được… Bước vào căn phòng quen thuộc một cảm giác đầu tiên đến với nó là… Thôi chết! Quên mất đầu tháng chưa đóng tiền nhà…hix, lại chạy sang nhà bà chủ đóng… Hên là bà có nhà… Bà chủ nhà tốt bụng này còn hỏi han xem nó sao vắng nhà mà về lại băng bó thế này… Bà còn cho nó chai rượu thuốc con con để xoa vào vết bầm nữa… Đúng là người với người sống với nhau bởi cái tình mà… Một phần nó cũng may mắn bởi gặp được những con người tốt bụng như thế này… Cảm ơn bà xong, nó rảo bước lại căn phòng trọ nhỏ của mình với một niềm vui nho nho trong người.
Chap 67:
Đặt lưng xuống chiếc giường cũ kẽo kẹt nó muốn ngủ nhưng chẳng thể ngủ được vì cơn đói… Sáng giờ ăn gì đâu… Lục tủ bếp tìm được gói mì, hên thật… Sẵn có cái nồi nó xào luôn… Ăn úp nhiều chán, cũng phải cảm ơn chị vì không mang đống đồ này về nên bữa ăn nó mới được cải thiện… Cái quãng thời gian này nói khổ thì cũng hơi quá vì nó còn được ăn một cách đầy đủ hơn mà… Một phần cũng do em mang đến nữa… Chả có mỡ hay dầu gì nên nó lấy đại cái gói chất lỏng như dầu nhớt trong gói mì để xào cũng đỡ xát hơn… Ăn xong rửa bát đũa rồi lôi bọc thuốc ra uống… Tiến tới cái bình nước vơi già nửa, nó vặn cốc nước lọc… Mà thấy cứ vui vui, chẳng hiểu sao… Cái tiếng gió cộng thêm không khí lạnh này làmnó thấy kích thích một cách lạ kì… Uống thuốc mà cốc nước như bỏ đá, đúng là mùa đông HN thì cái gì cũng lạnh mà… Yên vị, nó ngồi chơi đàn… Được cái bàn tay không sao nên những phím đàn cùng những bản nhạc vẫn được vang lên một cách chau chuốt trong căn phòng chỉ mình nó… Nhiều lúc tiếng đàn còn giúp nó có suy nghĩ khác đi khi hạ một quyết tâm hay suy sụp bởi một lý do nào đó… Tiếng đàn như có hồn vậy, thậm chí nó thấy còn hay hơn lời nói của ai nếu muốn ảnh hưởng đến nó… Nghiễm nhiên cây đàn trở thành “người yêu” của nó… Hài thật, cây đàn đến với nó còn trước em cơ mà… Tự cười cười như thằng điên, nó khẽ bỏ đàn vô bao rồi nằm ngủ…...
« Trước1...8384858687...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ