↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
.
.
.
Thức dậy chẳng biết làm gì, cũng chưa muốn ra quán… Nó VSCN xong, dắt chiếc xe đạp của mình tìm một niềm vui khác… Đó là đi dạo… Khoác chiếc áo khoác còn sót lại, nó băng qua phố phường HN lác đác một vài người qua lại… Chiều mà cứ như sáng vậy… Những hàng gió nhẹ nhưng đủ để thằng như nó co người lại… cứ thốc vào người nó vì nó là người đi ngược gió mà… Dựng xe ở một công viên nhỏ gần đó, nó nằm dài trên hàng ghế đá ngắm nhìn mọi sự vật diễn ra như một nhà phân tích vậy… Nhìn mặt hồ LĐ phẳng lặng, khiến tâm hồn nó cảm giác thư thái hơn… Bỗng túi áo nó rung rung, lôi chiếc điện thoại ra… Chị Huyền s2 đang gọi…
- Alo ạ?
- Nhóc đang ở đâu…!- Giọng có vẻ bực bội.
- Ở công viên LĐ, sao hả chị?
- Nhóc về phòng đi…
- Ủa có chuyện gì à chị?
- Hỏi nhìu, về đi chị đang ngồi trước cửa phòng nè…
- Hajz, đến làm gì? Được rồi đợi em chút…
Cụp máy lật đật, đạp xe về… Đầu đầy những suy nghĩ, chị đến làm gì nhỉ… Tại sao chị lại biết… Hâm quá , trời lạnh mà cứ thích đi lung tung… Lắc đầu ngao ngán, nó đạp nhanh hơn… Đến nơi thấy chị đứng dựa vào phòng, tay cầm một cái hộp… Nhìn thấy nó chị cười tươi, rồi lập tức nhăn nhó… Giọng phụng phịu…
- Còn đứng đó nữa… Mở cửa đi… Chị lạnh quá trời nè…
Thì ra chị đến phòng khám mang đồ ăn mà không thấy nó nên biết nó ra rồi… Cầm hộp cháo xúc ăn… Chị cười khì khì…
- Cháo ngon không hihi…
- Ngon… Nhưng không phải của chị.
- Tinh ghê hen… Đố nhóc biết chị mua ở đâu đó…hihi- Cái vị ngon quen quen này thì còn ai khác ngoài em…
- Ly nấu…
- Ủa ủa… Sao nhóc biết vậy?- Chị tròn xoe mắt ngạc nhiên… Nó chỉ lắc đầu cười, vì biết em vẫn quan tâm đến nó, chắc ngại vụ cãi nhau nên vờ để chị mang đến mà…Chị cứ nằng nặc đòi biết mà nó im im… Chị mặt dỗi rồi đi về… Nó cũng đoán vậy thôi mà trúng tùm lum…hehe
- Nhóc nhớ đấy…plè, đồ nhóc tồ… – rồi chị phóng xe đi… Nó cũng chẳng lo nhiều vì với tính cách của chị thì mai quên luôn thui mà…
Đến tối thằng Tuấn qua, chở nó đi như đã nói… Một quán caphe cũng hơi xa mặc dù nó muốn đến quán chị hơn… Quán caphe này có vẻ sang trọng đối với một thằng nhà quê là nó, thằng phục vụ còn đeo nơ chứ… Lịch sự quá, nó thì cũng chẳng muốn đặt chân vào nơi kiểu này chút nào mà thằng Tuấn cứ…
- Thoải mái đe ông ơi…hehe
Nó chỉ im im gọi một bừa một cốc caphe mặc dù không muốn uống. Nhìn quanh quất cái không khí ấm ấm của quán caphe này, cũng không nhiều khách lắm mà cũng có thể nó không thấy hết vì ghế quán đặt tựa lưng vào nhau mà, ghế còn cao cao như kiểm đệm nữa…
- Ừ nói gì nói đi…
- Ok… Tui nói nè, về người yêu ông nhé…
Bỗng tiếng cười nói đằng sau lưng nó khiến nó chú ý vì giọng cười này của em… Hơi ngạc nhiên một chút, nó ra hiệu cho thằng Tuấn im lặng để nghe vì hình như em đang nhắc đến nó thì phải… Có cả giọng nhỏ P.Anh thì không nhầm được rồi… Khẽ nhấp một ngụm caphe… Sau một vài phút từng lời nói của em như đi sâu vào đầu nó… Như một con dao đâm nó vậy…
Nghe lén một cách ngang nhiên như thế này thì thật là bất lịch sự nhưng nhờ vậy mà nó hiểu được em… Người yêu của nó nghĩ như thế nào…
- Ui… Ui con mắm nay rảnh đi chơi với tụi tao cơ đấy…hihi- Một giọng nữ lạ không phải em…
- Lúc nào tao chẳng rảnh…hihi- điệu cười này rất tươi, có thể em chẳng còn buồn vì hôm qua với nó cãi nhau nữa… Dễ nguôi thật, nó cười nhạt im lặng lắng nghe tiếp…
- Điêu ghê không, dạo này bận yêu mà bỏ bạn còn cãi…
- Yêu với đương cái gì, chán lắm…
- Gớm… Chán cơ, sao kể tụi tao nghe… Bộ ông sinh viên đấy đào mỏ mày hử?
- Không… Đằng này lại ngược lại chứ, chính vì thế lúc nào cũng lo đến tiền tiền các kiểu, hơi tý là sợ với tự ti… Tao chán lắm rồi…
- Mới được mấy ngày đã chán rồi, hay để đấy cho tao đi hihi…
- Tuỳ mày đấy nếu được, nhưng không dễ đâu nhá… Hàng khó đấy… Hihi- Nghe câu này của em làm nó bóp chặt ly caphe trong tay như bóp nghẹt trái tim vậy, nó chỉ là một món hàng haha… Vui thật… Thấy thằng Tuấn thì nhăn mặt lại…
- Vừa phải thôi, anh Minh nghe được sẽ buồn đấy mày… – Giọng nhỏ P.Anh nhẹ nhàng… Đem lại cho nó chút an ủi…
- Cái tên ngốc ý thì có cho tiền cũng chẳng dám đến mấy nơi như thế này đâu hihi…
- Nói thế chứ có mà dám bỏ…hihi
- Mày tưởng tao không dám à… Tao mà đưa mắt cái ối thằng công tử chết chứ nói gì tên sinh viên kia…hihi
- Thế thì bỏ nó đi, yêu anh này…haha thích cái gì nhà anh cũng có haha… – Tiếng nói của một anh chàng nào đó, nãy giờ nó không biết… Khiến nó run run chờ đợi câu trả lời từ em…
- Anh á… Còn phải xem thế nào , chơi với tên ngốc kia nốt một thời gian đã hihi…
Đến đây thì lỗ tai nó lùng bùng… Không cố nghe thêm được gì nữa, chỉ còn tiếng cười nói còn văng vẳng… Tất cả những gì em nghĩ rõ ràng là trước nay em chỉ coi nó như đồ giải trí… Trò chơi này chắc cũng sắp đến hồi kết có thể em sẽ là người thắng cuộc… Nó biết rồi, hiểu rồi… Yêu lắm, mà đau lắm… Nó ước gì không đến đây, không nghe cuộc nói chuyện này… Để tiếp tục chơi nốt khi mà giờ đây biết trước kết cục của mình quá nhanh… Không hiểu nổi nó là loài máu lạnh gì nữa mà chẳng thể điên lên sang phá, sang chửi… Chỉ biết lặng người ngồi đó nốc cạn cốc caphe vào cổ họng, đắng ngắt… Người trống rỗng… Không còn chút cảm xúc nào cả… Thằng Tuấn nghiến răng ken két… Mặt đỏ gay…
- Đ*t mẹ… Chó chết… Ông sang đây với tôi… – Thằng Tuấn kéo nó sang, chẳng còn sức lực nào chống chả… Nó mặc kệ… Muốn sao thì muốn… Giờ xuất hiện chắc em vui lắm đây… Một bước, tất cả bàn em nhìn hai đứa nó sững sờ… Nó cũng thêm chút sững sờ vì em đang để một thằng rất đẹp trai khoác vai… Mặt em tái lại khi thấy nó vội gạt tay thằng kia ra… Lắp bắp…
- A…n.h…a…nh… – Nhỏ P.Anh thì nhìn nó cũng vẻ hoảng sợ… Lúc đó nó không biết mình nhìn em bằng con mắt như thế nào nữa… Không chớp, không trợn, không giận giữ, không buồn rầu… Chỉ vô hồn trống rỗng… Khẽ nở một nụ cười… Nó, con động vật máu lạnh… Kéo tay áo thằng Tuấn…
- Ừ… Mọi người cứ tiếp tục đi… Xin lỗi đã làm phiền, thui đi về ông ơi… – Nhưng thằng này dật ra…
- Ông bỏ tay ra…! Anh cái đéo gì nữa… Cô thật ghê tởm… Cái tình yêu thật của cô đây à, cái thứ mà cô dám chắc đây à… Tưởng thế nào… Nói thì hay lắm, hôm nay tôi suýt định nói với Minh những gì cô nhờ tôi vì tưởng cô thật lòng… Hóa ra giả tạo… Chó má… – Thằng Tuấn nhổ nước bọt xuống đất… Em bật khóc, nó đứng cười… Vì đau…...