↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Nhóc ơi…! Ngủ chưa vậy…
Giọng chị khẽ gọi, nó vội vàng chạy ra mở lều… Chị mặc bộ đồ ngủ lúc chiều mua, đang ôm gối nhìn nó cười cười…
- Hihi… Chị lạ chỗ không ngủ được… Chị ngủ với…
- Chỗ nào chẳng lạ… Ai cho ngủ mà ngủ…
- Thôi cho chị vô đi… Rét quá à…Phòng nhóc tối, nằm một mình chị sợ…
Kéo chị vô lều, mặc kệ chị làm gì thì làm… Nó nằm xuống nhắm mắt… Chị cũng nằm xuống bên cạnh… Chẳng hiểu điều gì xui khiếp, nó ôm chị vào lòng… Có thể đây là thứ tình cảm nó thiếu thốn để rồi khao khát suốt thời gian qua, em đi… Người con gái nào cũng được… Nó cứ buông thõng bản thân… Vì quá nhớ em… Nó ôm chị rồi khóc…
- Hihi… Ấm quá…
Chị để mặc cho nó ôm… Tính chị chắc không để ý gì… Và cũng không biết nó đang khóc…
- Mai nhớ kêu chị dậy nha…
- Ừm ngủ đi…
Chap 102:
Sáng hôm sau dậy sớm vì quen giấc, ngồi dậy gãi đầu ngáp ngắn ngáp dài chút… Quay sang bên cạnh, chị vẫn ngủ ngon lành… Người đang rúc vào nó… Chị thở đều đều, mắt nhắm nghiền… Chỉ vậy thôi mà nó cũng không để ý gì đến sai lầm tối qua nữa… Cảm giác yên bình quá… Chị thì chỉ là chị mà thôi… Nó không thể có tình cảm được… Nghĩ ngợi một lúc, nó kéo bàn tay mềm mại đang ôm chặt nó thu vô chăn, đắp cho chị một lớp nữa… Nó ra khỏi lều… Tiếng gà gáy xa xa khiến nó thấy vui… Vui vì đã lâu không được nghe cái tiếng báo thức đặc trưng của miền quê Việt… Chất đầy lồng phổi cái không khí đẫm sương sớm của khu vườn… Đau ngực… Làm nó xoa xoa khó thở… Người yếu đi nhiều thiệt… Chạy vô nhà xem còn ai không… Nhà tối om, bố mẹ ra đồng mất rồi… Anh Dũng chắc ra xưởng… Nông dân mà, thức khuya dậy sớm… Nó không lấy làm lạ… Chỉ thấy chán vì bố mẹ chả để lại công việc gì cho nó cả… Kiểu như cán bộ về thăm nhà vậy, áy náy, cũng tính ra đồng nhưng để chị một mình ngoài vườn không yên tâm… Trời cũng còn nhá nhem chứ chưa sáng hẳn… Mà cũng may, bố mẹ đi rồi nên không biết đêm qua chị ngủ cùng nó, không thì chả biết giải thích sao nữa…
Quê này thì bữa sáng không quan trọng lắm, thường thì nó nhịn hoặc ra ngoài quán ăn cho tiện… Nhưng bà cô ở trong kia vẫn ngủ… Thành ra không đi được đâu híc… VSCN xong chạy xuống bếp còn cơm nguội tối qua… Trứng trong tủ còn, nhà có thêm vại dưa muối… Tốt… Trổ tài nấu ăn cho chị… Gì chứ bữa cơm gia đình thì nó nấu quá chuẩn luôn, chẳng qua lên kia học không ai quản lý mới sinh ra bệnh lười… =.=…
Xì xèo, loay hoay trong bếp với món cơm rang thập cẩm… Chính xác là nhị cẩm chẳng biết tụi ngoài hàng làm sao nhưng đi ăn đếm được có thêm vài vị nữa thôi chứ lấy đâu ra “thập”… Xong, thơm ngát… Chạy ra lều gọi chị, trời cũng sáng hơn chút… Vừa đến thì thấy đang ôm gối dụi mắt… Còn đi chân đất…
- Trời ơi… Mộng du hả chị hai…?
- Hì… Dậy hông thấy nhóc đâu, chị đi tìm… Vườn rộng ghê ha…
- Chán quá đi… Thôi rửa chân rồi ăn sáng nhé…?
- Ừm… Lấy chị đôi dép…
- Rồi đi vô rửa dép luôn à…?
- Không… Nhóc cõng…hihi…
- Ừ… Lên đi…
Nó chẳng biết nó nghĩ sao và hành động như thế là đúng hay sai… Chỉ thấy cảm giác dễ chịu khi ở quê và cũng là cảm giác bên cạnh chị nữa… Nên không phàn nàn nhiều… Kiểu như bổn phận là phải như vậy… Cái tình cảm dành cho chị vẫn nguyên vẹn, không suy chuyển… Chỉ là nó bỗng dưng muốn chiều chuộng chị hơn mà thôi… Với nó, chị như một đứa con nít vậy…
Vác trên lưng một người còn cao hơn nó, mà thấy nhẹ tênh… Sợ thiệt… Chị ăn hoài chẳng thấy nặng cân gì cả… Có thể đây là bí quyết của tụi con gái chăng…?
Chị cười khúc khích rồi thổi vào tai nó… Nó rùng mình vì lạnh, gắt lên…
- Làm gì kì vậy…?
Không nói gì… Chỉ cười thôi… Nhưng không nghịch nữa… Cõng đến tận sân giếng… Nó cầm đôi dép rồi thả chị xuống cái ghế… Sợ chị rửa lạnh chân liền chạy vô nhà pha nước sôi thành nước ấm rồi tưới vô chân cho chị…
- Nè… Kì đi chứ… Lấm hết rồi… Đi ra vườn đất mà không đi dép vô…
Nói thế nhưng tay nó chà luôn hộ vào đôi chân nõn nà của chị…
- Lạnh hông?
Hỏi xong thì vẫn tiếp tục chà cho hết bẩn… Rồi lau khô…
- Đây đi vô rồi ăn sáng…
Đeo đôi dép vào cho chị, thấy lạ lạ… Vì từ nãy chị cứ im lìm… Ngước lên thì thấy chị đang tròn xoe mắt nhìn nó…
- Nhìn gì vậy… Có đi ăn sáng không thì bảo… Nguội hết giờ…?
- À… Ừm…đi…
Mặt chị bỗng như vừa tỉnh lại… Đỏ nựng lên… Kì thiệt… À mà chắc do bị nẻ, thời tiết hanh khô mà… Nó cũng không để ý nữa… Kéo chị vô nhà…
- Hehe… Cơm rang nhé… Em làm đó…
Chị nãy giờ đi cùng nó cứ cười kiểu như vui lắm… Giờ thấy nó thế càng cười nhiều hơn… Híp cả mắt lại…
- Biết nấu ăn luôn ha… Nhóc nhìn mặt ngố tồ vậy mà giỏi nhỉ…?
- Hờ… Ối người mặt không ngố… Cũng có giỏi đâu…
- Xì… Nhìn được mã thui… Biết đâu đó… Để chị thử xem đã…hihi…
…
- Nhóc ơi… Chị bát nữa…
Nó trợn mắt lên nhìn chị… Bát thứ 3 rồi… @@… Nãy giờ nó mới hết một bát…
- Tưởng chê mà…?
- Hihi… Có cái rau kia chua chua ngon thiệt… Chị ăn ngoài hàng ngấy đến cổ luôn…
- Dưa đó… Hàng nào chả bỏ vô…
- Nhưng chị thấy cái này ngon hơn…hihi…
Buồn cười… Chị hồn nhiên thấy sợ… Có chút cà, chút dưa muối… Chị lại khoái… Không khéo dễ nuôi hơn cả nó ấy…@@… Bữa sáng xong xuôi… Nó rửa bát rồi làm việc nhà cho tiêu… Chẳng đi đâu cả… Chị thì cười tủm tỉm một mình xong đi vào buồng của nó…
- Nhóc ơi…!
- Hả…?
Thấy chị gọi, nó vào theo… Chị đang đứng nhìn nhìn những bức tranh dính trên tường… Mặt đăm chiêu…
- Nhóc vẽ hết à?
- Ừ…
- Hihi… Đẹp ghê, nhưng rất tiếc vẫn thua chị…
Tưởng khen nó ai dè… Chẳng nói gì nữa… Nó chỉ đứng nhìn qua nhìn lại…
- Ủa mà… Hai bác đâu rồi nhóc?
- Giờ mới hỏi… Bố mẹ em ra đồng rồi… Tẹo bố em về…
- Thế còn anh đâu…?
Chị không biết tên, nên gọi vậy… Mà cũng chưa biết anh nó còn kém tuổi chị nữa… Thôi kệ, quan trọng gì đâu… Ông anh nó hôm qua nghe chị bảo là bạn gái nó thì chỉ ngồi ăn rồi cười đểu… Nham hiểm ghê… Chẳng biết có bày trò gì nữa hông… =.=…
- Đi làm rồi…
- Ừm… Thế ai đây nhóc…
Chị chỉ vào bức vẽ của chị Thủy… Nó nhói đau nhìn vào giọt nước duy nhất có màu của bức tranh… Miệng lẩm nhẩm…
- Chị em… Nhưng chị ấy mất rồi…
- Híc… Chị xin lỗi… Buồn ghê…
- Thôi… Ra bên ngoài đi… Trong này toàn muỗi… Nó cắn cho tịt người giờ…
- Ừm…
…
Đang ngồi nghịch diêm với chị, thì nghe giọng thằng nào gọi mình…
- Chú Minh ơi…!!
Vui rồi thằng Hoàng, cháu nó gọi… Thằng này là con ông anh lớn nhất nên kém nó có vài tuổi… Rất quý nó… Cu cậu luôn cầm đầu một nhóm trẻ con mặc dù đã lớn… Nhưng đầu lúc nào cũng vô lo, vô nghĩ như một đứa trẻ… Đúng ng