↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thôi đừng khóc nữa. Tên nhóc tồ đáng ghét này sao dám chọc em chị hả?- Chị quay sang nó lườm lườm, chắc chị chưa biết chuyện. cơn giận của nó vẫn không tài nào buông tha nó ra. Như một sự kích động vậy.
- Không biết…!- Nó quát cả chị luôn… Chị sững sờ mếu theo nhỏ P.Anh giờ thì nó mới biết mình làm đến hai người con gái khóc… Một thằng hèn… Nhỏ P.Anh bấm máy gọi ai đó, mà nấc lên…
- Anh ấy ngoài quán đó… Mày… Mày ra… Đi… – Rồi cụp máy, nó lại sợ vì không biết gặp em sẽ phải làm gì, vì chưa yêu lần nào lên nó cũng chẳng biết giải quyết sao… Mặc dù nãy đã hạ quyết tâm nhưng giờ lại muốn trốn tránh… Bước vội ra cửa bỏ quên luôn cây đàn…
- Em xin lỗi… Em phải đi có việc, chị đừng khóc nữa… Em xin lỗi…
- Nhóc không được đi…!- Chị kiên quyết…
- Anh đừng đi mà… Hức…
Thế nhưng bỏ ngoài tai những lời nói đó, nó đạp xe chạy mất dạng trong cơn giông HN lạnh buốt… Chẳng biết đi đâu bây giờ… Sắp mưa rồi, nó cứ thế đạp đi bằng tốc độ nhanh nhất mà nó có thể đạp được… Dù chẳng biết nó đang đi đến đâu nữa.
Nó cứ mãi đạp loanh quanh cảm nhận từng cơn gió lạnh. Điều giữ hồn nó còn ở trong xác là…đếm vạch đường, cho đến khi mắt cay xè, chân mỏi rã rời nó mới biết nãy giờ đi theo con đường vòng mà chị trước chỉ cho nó và như một sự trùng hợp… Căn phòng trắng lạnh lẽo đang đợi chủ về hiện lên trước mắt nó… Bỗng tiếng ầm vang lên, rồi kèm theo những đợt gió bụi tung mù mịt… Tiếng sấm cộng từng ánh chớp rạch ngang trời… Mưa bắt đầu rơi… Mạnh bạo mưa rào như trút nước, không thể tin được có mưa rào ở miền bắc vào tháng mười một… Tháng của mùa đông khô rét mướt… Đứng hứng từng giọt mưa như hàng ngàn viên sỏi nhẹ rơi vào người… Nó vội tỉnh lại mở khóa vào phòng trú… Nỗi cô đơn như gậm nhấm cơ thể nó khi chỉ ngồi ngoài hiên cửa thẫn thờ ngắm mưa, dù có đang bị hắt… Người có đang tê tái vì lạnh, mưa xuyên qua hai lop áo… Nhưng chưa lạnh bằng con tim đang đóng băng để nhớ một người… Không thể chịu đựng được… Tại sao em lại đối xử với nó như thế? Tại sao?… Ngước ánh mắt lên bầu trời xám xịt vì những dải mây đen căng vì nước… Nó nói như một thằng điên với cái mà mọi người gọi là ông trời…
- Tôi từng tin vào ông, rồi không tin, rồi lại tin và giờ đã không dám tin… Tôi phải làm sao đây?- Cười nhạt… Dường như mọi triệu chứng của bệnh tâm thần đang có ở nó, nói một mình, cười một mình… Đáp lại cái thái độ điên dại của nó là một tiếng sấm cộng thêm luồng gió lạnh đến gai người… Cơn mưa rào càng lúc càng mạnh hơn, như đang có một cơn bão vậy… Chán chê, nó hồi hồn… Buồn quá, ngồi thu lại lôi cái điện thoại ra nghịch… Màn hình sáng lên sau đó là chữ ” Em ” cộng thêm biểu tượng của tin nhắn kèm theo số 15… Thoát tin nhắn thì còn gần 20 cuộc gọi nhỡ có chị, có em, có nhỏ P.Anh… Nó chẳng muốn gọi ai cả… Chỉ lặng lẽ đọc tin nhắn của em… Từng cái một, tất cả chỉ có một nội dung…
- “… Em cầu xin anh đừng lẩn tránh em nữa, mọi thứ anh nhìn thấy nghe thấy đều không như anh nghĩ đâu… Chỉ xin anh cho em một lần giải thích và sau đó em sẽ rời khỏi cuộc đời anh như anh từng nói… Nếu anh muốn…”- Đọc xong nó cười lớn, cười như điên như dại… Cười đến đâu nước mắt chảy đến đấy… Nó đau lắm nó thề nỗi đau về tinh thần đau hơn nỗi đau về thể xác rất nhiều… Rối bời bởi một đứa con gái không giống thằng Minh của ngày trước tý nào… Tình yêu làm con người ta yếu đuối hơn thì phải… Sau dòng cảm xúc chết tiết đó… Chiếc điện thoại của nó rung liên hồi… Chị gọi, nó không nhấc máy nhưng gần mười đợt rung vẫn còn, sợ có việc gấp nó ngập ngừng bắt máy…
- A lo…?- Đầu bên kia giọng chị khóc lóc nghe thảm thiết lắm… Nó hốt hoảng…
- Chị… Chị…! Chị sao vậy…!?
- Nhóc ơi… Hức, bé… Bé, Ly mất tích rồi… Hức, hức, chị không tìm thấy bé Ly đâu cả. Hức, chị lo quá… Làm sao bây giờ… Nhóc ơi, trời đang mưa to nữa nè… – Trái tim nó như bị bóp nghẹt lại… Hốt hoảng đau đớn và sợ hãi là những gì nó đang cảm thấy… Vội trấn an chị…
- Chị đừng lo để em đi tìm… – Bên đầu giây bên kia chỉ có tiếng khóc, nó cụp máy… Mặc cho trời mưa gió rét, nó đạp xe đi tìm em trong khi chỉ mặc một chiếc áo cộc đã ướt sũng, chả để ý đến việc thay đồ hay thời tiết nữa… Ai chửi nó nhu nhược cũng được, ai chửi nó ngu cũng được nhưng giờ đây con người nó cảm thấy đầy tội lỗi nó có lỗi với em… Nó yêu em rất nhiều, lẽ ra lên cho em một cơ hội giải thích nhưng nó không làm… Để người con gái nó yêu phải khổ… Đau đớn lắm… Nếu bây giờ tìm thấy được em, dù làm đồ chơi một lần nữa nó cũng cam lòng chỉ cần được thấy em vẫn an toàn, chỉ cần được thấy em mà thôi… Nỗi nhớ em những ngày này như một quả bom được nổ tung trong nó… Nó đạp đi mặc cho gió cộng mưa như tát vào mặt cho tỉnh lại nhưng cơn mê tình yêu của nó dành cho em quá sâu nặng hơn là những lời nói tổn thương kia… Cầu mong em không làm sao, nếu em có làm sao thì cuộc đời còn lại nó sẽ sống không bằng chết mất… Và ở thời tiết này, nó còn nhớ em nói rất sợ sấm, em có thể đi đâu được. Đầu óc nó không tài nào nghĩ nổi. Bất lực quá, nó lại khóc, vừa lái xe bằng một tay vừa dụi nước mắt cộng nước mưa vẫn cứ chảy trên mặt nó. Đường phố HN không một bóng người, đầu óc nó hoảng loạn. ước chỉ cần em về thôi, nó sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ mọi lỗi lầm. Vẫn đạp xe qua từng công viên từng hàng ghế đá, từng hàng quán cố thò đầu vào nhìn nhưng vẫn vô ích. Cho đến khi thấm mệt, nó đến ngồi ngay tại cánh cổng nhà em.
Chap 70:
Gục mặt xuống nó tựa vào tường ở cổng, cái thứ mà nó đã rất sợ khi quen em… Giờ thì sao, hết sợ rồi chỉ sợ thiếu vắng em mà thôi… Lòng tự trọng ư… Có giúp con tim đang khao khát được nhìn thấy hình bóng ngươi con gái ấy của nó bớt đau đi không… Với nó em là tất cả, ngay lúc nó chỉ mong được thấy em mà thôi… Tiếng mưa cùng sấm càng lúc càng dữ dội bóng tối dần phủ xuống đường… Đói mệt đau… Nó như kiệt sức vì vẫn ở trước cửa nhà em… Bây giờ không còn ngồi mà là nằm rồi… Mặc kệ mưa như trút nước ở trên mặt nó như thằng bụi đời nằm ăn vạ và nhắm mắt… Bỗng tiếng guốc quen thuộc, làm nó giật mình ngồi dậy… Hết sức sung sướng và sửng sốt… Người con gái nó yêu đây rồi, em đây rồi… Bằng một cách nào đó, cơ thể kiệt sức này lao đến ôm em, ôm chặt chỉ ngỡ nó đang mơ… Nhưng mùi hương đó dù trời có mưa thì nó vẫn nhận ra được từ em… Mặc cho em ngỡ ngàng, buông thõng hai tay… Miệng lắp bắp… Con mắt hốc hác có quầng thâm của em trợn tròn…
- An…h anh… Hức, anh ơi…!!- Em chỉ nói được vậy rồi lả người đi… Nó chẳng biết giải quyết sao, cõng em vào mái hiên cổng lấy chìa khóa từ chiếc ví của em… Nó run rẩy mở cổng mà rơi mấy lần… Tại lo cho em tại trời lạnh… Cơ thể dù quá sức chịu đựng nó vẫn cố cõng em lên phòng… Một điều khó chịu khác xảy ra là mất điện… Cái nến to vẫn được để ở bậc tam cấp giúp nó biết vị trí giường em ở đâu mặc dù em và nó đang ướt sũng… Phòng dưới nhà thì bị khóa cửa hết rồi… Để em nằm lên giường nó đặt bàn tay lên trán em thì biết em sốt… Đau xót vì thấy em vậy, lại rơi vào hoàn cảnh này, cái đầu ngu ngốc của nó rối loạn chẳng biết làm gì… Liền chạy xuống nhà lấy khăn đắp trán cho em mong em khỏi giống trước kia… Cầu thang nhà em tuy to những vì bóng tối lên nó bước hụt bị trượt ngã… Không thể đứng dậy luôn vì quá đau, nó bò vào phòng tắm nhà em chống hai tay tìm khăn mặt… Rồi vắt nước… Xong lại bò lên từng bậc cầu thang giống hệt một thằng què… Chân đau không đứng nổi, nhưng chỉ lo em sốt cao hơn… Kệ dù gì đi nữa nó vẫn yêu em, nó bỏ qua hết… Nó không cần biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này điều mà nó quan tâm là người yêu nó đang ở trên giường vì bệnh… Khẽ chống tay ngồi lên giường đắp khăn cho em… Qua ánh nến nó thấy nước mắt nước mũi em tèm lem chảy không ngừng… Miệng không ngừng nói…...