Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nhấc mắt nên vì đang mải đọc tin nhắn… Nó bật cười… Cô ấy vẫn vậy, xinh đẹp, đáng yêu… Có chăng là già dặn thêm chút mà thôi…
- Đến anh còn chẳng hiểu mình nữa mà… Với lại nếu phải tiếp một đứa con gái không quen biết thì anh chẳng mặc đồ gì đâu, và địa điểm không phải chỗ này…haha…- Cô ấy lườm và đá nó một cái…
- Ý gì đó…?
- Theo em?
- Anh giỏi lắm…
- Giờ mới công nhận à… Muộn quá đấy…
Cô ấy nguýt dài… Môi cong lên…
- Giỏi làm khổ người khác ý…
- Ừ…
Người phục vụ đira, đồ uống cô ấy gọi cũng đã khác đi vì nó nhớ cô ấy thích loại khác… Cô ấy bảo đó là loại nước tạo lên kỷ niệm giữa hai đứa… Nhưng giờ nó thay đổi rồi… Với một thằng đa cảm như nó thì không tránh khỏi cảm giác buồn…
- Anh có thấy gì lạ không…?
- Không…- Nói dối cũng là để một người bớt hi vọng, đấy là điều nó cần ở cô ấy… Cô ấy còn tương lai…
- Anh ngốc bẩm sinh rồi…
- Ừ…
Cô ấy bỗng đăm chiêu cắn môi, vẻ suy nghĩ gì ghê lắm…
- Anh còn buồn không?
Chắc sợ nó nhớ đến điều này… Thứ khủng khiếp nó trải qua… Nhưng với thằng máu lạnh như nó thì cũng được một giai đoạn thôi, có gì đâu… Duyên phận cả… Nó tin là vậy…
- Anh có bao giờ biết buồn là cái gì đâu…hehe…
- Hừ… Nói dối hay lắm…
- Em biết rồi còn hỏi…Điên à?
- Nè… Vừa về nước đừng có kiếm chuyện à nha…
- Chả thèm… Thế đợt này về được mấy ngày mà hẹn anh dữ vậy…?
- Về được 10 ngày thôi…
- Trời ơi… Thế tranh thủ mà ở nhà với gia đình chứ hẹn anh chi?
- Thì tại…
- Tại sao?
- Tại…nhớ…
Nó thay vì ngượng ngùng thì lại bật cười… Đó là điều khác biệt…
- Thế vẫn còn à…?
- Còn chứ… Ai như anh mà mau quên được… Mỗi lần về là em lại muốn một câu trả lời…
- À hì… Thì ra là vậy… Câu trả lời của anh vẫn như 3 tháng trước…em hiểu chứ…?
- Rồi… Lần tới em muốn hỏi tiếp…hihi…
- Vẫn thế thôi… Anh xin lỗi ha…
- Em không tin đâu…
Lắc đầu cười buồn… Hoàng hôn hôm nay mang một màu đỏ thẫm cho bầu trời… Trông cảnh tượng thật đẹp đẽ… Quán caphe đó từ đầu đã mang hai con người đang ngồi cạnh nhau đến gần nhau… Nhưng tuyệt nhiên họ chỉ đang để ý người phía đối diện… Hôm đó là một ngày dài với những kỷ niệm được ôn lại (vui nhé).
Chap 91:
Sáng ra, đang còn ngủ thì cảm giác ướt ướt ở má, mềm mềm…
- Dậy đi… Định giả vờ ngủ hả?
- Sao biết…?
- Được hôn cười toe toét kia ai không biết…hihi…
Cứ như nghịch đảo vậy, hôm nay em đánh thức nó chứ không như mọi hôm… Còn được hôn mới đã…hehe… Mà hôm nay có vụ gì em lại dậy sớm thế nhỉ…
- Hêhê… Nay dậy sớm thế?
- Kệ em… Thui VSCN rồi đi…đi… Mau lên…
- Ớ…đi đâu?
- Thì tý rồi biết… Mau đi anh…
- Rồi rồi…
Khó hiểu, trời còn nhá nhem mà cứ giục, em lại nghĩ ra trò gì không biết, chưa kể đây là sáng đông… Trời thì rét lại có sương mù… Ngại ghê gớm… Nước lạnh vào mặt tỉnh cả người… Lọ mọ bước ra…
- Đi đâu giờ?
- Ra bờ hồ nha anh…?
Ôi trời ơi… Nhớ là hôm qua em có va đập vào đâu đâu mà lại đòi ra bờ hồ vào sáng sớm thế này…
- Gì thế…?
Tiến lại gần sờ trán em…
- Bỏ ra…!! Em có sao đâu…
- Thế tự nhiên đòi ra đấy chi? Rét lắm…
- Thế giờ có đi cùng không hay để em đi một mình hả?
Lại cái trò nghênh mặt lên doạ dẫm, đến nản với em…
- Có…
Em cười luôn… Đeo cái bao đàn lên, làm nó ngạc nhiên đôi chút… Em còn đóng bộ ấm lắm đôi găng tay em cũng nhường luôn cho nó… Vì nó cầm lái mà…

Đi trên đường hơi hửng… Em giục nó đi nhanh hơn, vẫn cứ tò mò em đeo đàn theo làm gì… Đường thì không một bóng người, toàn sương, tầm nhìn hạn chế nên chả dám theo ý em… Em ôm chặt cứng… Chắc rét. Tiếng gió cộng tiếng lá dưới đường cứ xào xạc ảm đạm… Nhẹ dần, lòng người như thêm trầm đi bởi sự lạnh lẽo của HN…

Trên chiếc ghế đá cạnh bờ hồ, sau khi đã được lau sạch… Một cặp đôi kì lạ lại làm những điều kì lạ, họ đang ngắm bình minh… Một bình minh của riêng họ… Thảo nào em đòi ra đây sớm… Hôm qua đài báo có nắng, em tin luôn thế là rủ ra… Đúng là hết nói nổi, nhưng vì sự ngây thơ như thế mà nó được chiêm ngưỡng hình ảnh ngày mới đẹp lắm…Mặt trời tròn như chưa bao giờ được tròn… “ánh dương” cũng đẹp như chưa bao giờ được đẹp… Nụ cười em đẹp rạng rỡ trong ánh sáng ngày mới… Đẹp mê hồn… Tóc em bay trong gió…
- Hôm nay sinh nhật một tên ngốc, một tên ngốc làm em dành trọn cả trái tim… Hihi…
Ngỡ ngàng, xúc động… Nó hiểu, hiểu mọi lý do… Vui nhưng lại mếu… Em trao nó một nụ hôn ngọt ngào thấm dẫn sương sớm… Ngồi dịch chút… Em hát… Toàn tiếng anh nhưng biết bài gì nên tìm được ngay lời…
…”An empty street, an empty house
A hole inside my heart…
I’m all alone, the rooms are getting smaller
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are…
The days we had, the songs we sang together…

My love…”
Chiếc đàn màu đen tuyền với hàng chữ “MonLy” bằng sơn trắng, em nhẹ nhàng đưa bàn tay lướt qua từng phím đàn… Giọng hát trong trẻo hòa vào từng cơn gió đông, nhưng nó ấm áp… Ấm áp nhiều lắm… Em à… Anh Yêu em… Cảm ơn em… Đã mang đến những điều này… Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh… Biết phải nói sao… Rất khó để tả cảm xúc, bình minh đỏ với cô gái kèo theo từng lời hát… Hay lắm như đã được hát nhiều lần rồi vậy. Ánh mặt trời phản chiếu vào mặt đàn vào nước da trắng hồng của em… Bàn tay nhỏ nhắn vẫn gảy… Khuôn mặt rạng ngời… Để mặc nó với đống cảm xúc riêng mình…

Nó cứ thế chìm trong sự hạnh phúc và vui sướng, sự bất ngờ này làm nó yêu em… Yêu rất nhiều… Một người con gái hay quan tâm những điều nhỏ nhặt… Vì chính nó cũng chẳng để ý hôm nay là sinh nhật mình… Tin được không… Sự cổ tích này… Người yêu ngồi đàn hát cho nghe, giọng em còn hay nữa chứ… Không chỉ con gái, mà con trai như nó nếu nhận được sự lãng mạn này cũng thấy vui… Rất nhiều, mặt trời, cây cối, hồ nước trong veo… Tiếng xe cộ giờ lớn dần… Em sau khi thể hiện xong ca khúc… Chạy đến ngồi luôn lên đùi nó nép vô ngực…
- Hihi… Anh thấy sao?
- Thấy yêu em…
Mơ hồ trả lời theo cảm xúc…
- Hihi… Em cũng vậy, hiểu lời bài hát là gì không anh?
- Yêu em…
- Sai bét…hihi.
- Yêu em…
- Nè nè… Vui quá đơ rồi à anh?
Em lia bàn tay qua mặt, nó cười hềnh hệch.
- Bất ngờ quá… Anh…anh…
Tự dưng đỏ mặt lúng túng… Em chặn môi không cho nó nói tiếp… Cười tươi… Như thiên thần…
- Anh đừng nói nữa… Em biết ơn ngày này vì nó đã mang đến cho em người em yêu… Vui phải không anh… Em đã tập bài này từ lâu, để dành tặng tình yêu đầu của mình…hihi…
- Cảm…ơn…
- Ngốc… Thôi về ha… Sáng tỏ rồi…
Mặt trời đã lên, bình minh hết… Con người đã bắt đầu một ngày mới như thường… Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt với nó… Cảm nhận được gì, suy nghĩ được gì… Mong manh khó hiểu. Đèo em về đầu được dịp hoạt động…...
« Trước1...116117118119120...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ