XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Một tên ngốc…
Im lặng… Bao trùm… Bức tranh trên tay chị hạ thấp xuống… Chị vẫn cố cười… Tại sao lúc này nó cảm thấy buồn…vì chị của nó cũng mang một nỗi buồn nhưng nó không biết là gì và tại sao…
- Hihi… Thôi cho mọi người coi đi nhóc…

Anh Vinh…
- Ui trời… Minh vẽ ai mà đẹp vậy… Chì mà xinh dữ…nhưng Huyền vẽ có hồn hơn…- Chị cười tít mắt… Anh ghé tai nó…
- Nó học vẽ từ năm lớp 9 đấy chú… Không có cửa đâu…
Thảo nào… Chị vẽ ghê thiệt… Đúng là nhìn vào thì không thể biết được… Thua rồi… Lại còn thế này nữa…

Nhỏ Yến, Mi…
- Chị Huyền vẽ tên này không hợp… Nhưng còn hơn cậu… Vẽ gì xấu hoắc…- Độc địa cái mồm… Tổn thương quá… Nhỏ Mi đáng ghét…
- Hi…oa…hai người vẽ đẹp ghê… Đều giống thật…Nhưng em thấy chị Huyền vẽ nhỉnh hơn…chút… Một chút thui nha Minh…lần sau cố gắng hơn…hihi…- Đó thôi thua… Còn lần sau đâu Yến ơi…chết với chị rồi…hix…

Trong kho…
- Kaka… 3- 0… Chịu thua chưa nhóc con…
- Rồi… Nhưng chị ăn gian không nói trước là chị đi học vẽ…
- Ủa…ai nói cho nhóc biết…?
- Anh Vinh…
- Bép xép tối về chị xử… Thế bộ nhóc không đi học vẽ chắc…?
- Học năm năm mĩ thuật tiểu học…
- Điêu…không sao vẽ được vậy…
Chị nguýt… Môi cong lên… Dễ thương chết đi được…thiện tai…@@
- Chịu…
- Thế giờ sao?
- Sao là sao?
- Thế chị đặt điều kiện cho nhóc nhé.?
- Ớ…?
- Thua định nuốt lời hả…?
- Không…
Nó đành xuôi xị… Nhìn lướt qua bức tranh … Tại nhỏ P.Anh mà nó thua… Thiệt tình… Biết thế cóc vẽ nhỏ cho rồi…
- Thế thì nhóc con… Cuối tuần phải đưa ta đi chơi…
- Ớ…?
- Ớ gì mà ớ hoài… Có chịu không đây tên hứa lèo kia…?- Quên mất trước có hứa với chị nhưng chẳng thực hiện được…thôi thì theo ý chị vậy… Lại mất một hôm trọn vẹn với em rồi…
- Có…
- Nhớ đó… Hứa lèo nữa ta nghỉ chơi với mi…hihi…
- Rồi rồi…

Sau một vài bản nhạc cũ của V.A… Nó cũng về… Mà thôi chết, nằm ở phòng mới nhớ… Hứa lúc sáng sang em. Giờ còn chưa tắm… Lại lúc húi đun nước rồi vội vàng…=.=… Vừa sôi đổ ra một lúc đã thấy ấm rồi. Thiệt tình… Rét đơ cả người.Tắm xong ra nhảy vội vô trăn trùm um. Răng bò cạp đợi khô mới mặt áo sang em. Đi trên đường mà hắt xì mấy lần liền, Đúng là HN đêm phải gió =.=…
Chap 90:
“Một mình anh lang thang trên phố nhớ mùa mưa qua
Còn mình anh cô đơn nỗi nhớ những chiều mưa buồn…”

- Bố thằng thần kinh…!!- Khốn nạn… Đang đạp xe vi vu hát theo lời bài “Miền cát trắng” của Quang Vinh ( thời đó thịnh bài này) thì có thằng cô hồn phóng xe đi qua buông một câu làm nó tụt hết cả cảm xúc… Ờ tau thần kinh đấy… Không thì tại sao vừa nghe mày chửi lại cười hềnh hệch thế kia…=)) Yêu vào là bắt đầu điên… Người ta nói điên vì tình cấm có sai mà… Biết vậy nhưng vẫn ngậm mồm mà đi tiếp không lại ăn viên gạch là tiêu… Gì chứ HN mùa đông này đường vắng nguy hiểm lắm tưởng đùa à… Rống ông ổng lên thì có ngày chết như chơi, chưa kể giọng ca của nó vào dạng “Ma chê quỉ hờn” nữa… Tay một bên đút túi áo khoác mỏng, một bên lái… Tay cứng nhắc… Đến nhà em… Mở cổng bước vào… Vẫn những quả bóng điện từ sân vô sáng trưng… Bước qua chiếc xích đu vào cửa đã thấy mùi thơm của đồ ăn rồi… Thế bảo sao không tăng kí chứ… Nhón chân nhẹ vô, ôm em từ sau để làm em giật mình… Khẽ hít mùi hương từ mái tóc em… Em rùng mình lên, đáng yêu thật…
- Không sợ à…?
- Hihi… Cái tiếng xe đó chỉ của anh thôi còn ai vào đây nữa mà giật mình…?
- Khôn thế…
- Áiiii…đau…!!
Nó xuýt xoa… Em cấu vào eo nó xong lườm…
- Thông minh chứ động vật đâu mà khôn… Ngốc thế không biết?
- Ừ ừ… Sao cũng được… Anh đói…
- Trưa anh lại nhịn đúng không…?
- À…ừ…
- Suốt ngày như thế… Biết suy nghĩ không hả…anh tiết kiệm nó vừa vừa thôi chứ…!!
Em cáu ra mặt, nó sợ nên hơi nép người vào cánh cửa… Những lúc thế này thì không nên chọc tức em thêm vì em lo cho nó thật… Và rồi…
- Người đã như cây củi lẻo khẻo còn nhịn… Không biết giữ sức khỏe gì cả… Đây hết ba bát thì mới được đứng dậy…- Nó hoảng hốt, ai biết bát cơm cúng của người VN lúc lễ tết thì hiểu… Em đắp đúng một ụ như thế, chưa kể là bát nhà em mua bên Nhật loại to… Nhìn đã ngán nói gì đến ăn… Nó phải họ anh chư đâu…T.T…( Sau này em nói là nó sắp thi, cần đủ dinh dưỡng, nên em mới cáu và ép ăn như thế… Nghe xong câu đó cảm động quá khóc luôn, em lại là người dỗ…)
- Ăn đi nhìn cái gì mà nhìn… Em đang coi đó… Không hết cũng phải bằng hết thì thôi…
- Rồi rồi…- Xì xụp ăn… Tính xấu của nó vậy… Dân nhà quê mà, hổng có lịch sự đâu… Em vẫn gắp đồ cho nó một cách tự nhiên và quan sát, đôi lúc còn bụm miệng cười…
- Đói thế còn giả bộ…hihi… Thức ăn ngon không anh…?
- Không phải ngon…
- Cho nhịn giờ…?
- Mà là quá ngon… Chưa nói hết câu đã doạ…
- Hihi… Miệng dẻo như kẹo… Suốt ngày chỉ biết nịnh…
- Đồ ưa nịnh…haha…
- Ăn tiếp nè…- Đang cười cười, em bồi thêm bát nữa… Xui thiệt, nãy một bát đã no rồi… Nó ghét kiểu no dồn đói góp này…
- Thui… Anh xin Ly… Anh không ăn nổi nữa…- Thử kiểu xưng hô này xem sao… Biết đâu em “động lòng”…
- Biếng ăn à cưng?… Mơ đi… Chị không dễ dụ đâu…hihi…- Cảnh giác rồi… Thôi vậy nó dành để thái độ cũ… Thế này hơi mất lòng nhưng hiệu nghiệm… Mặt nó cau lại… Lạnh… Gì chứ vờ lạnh lùng nó siêu lắm… 3 năm cấp 3 vờ thế rồi chứ vài phút nhắm nhò gì… Tức thì em xụ mặt ra… Lay lay vai nó…
- Anh ơi…

- Anh ơi… Anh giận à?

- Hức…hức… Anh hết thương em rồi đúng không?…hức…
Xong… Nó xin dừng cuộc chơi… Lại lấy nước mắt ra để dọa… Chịu thua rồi… Em cao tay ghê gớm…=.=…
- Thôi thôi… Xin người…anh ăn…anh ăn… Nhưng anh không ăn hết được đâu…thật đấy…- Cái vấn đề này cũng phải để mặt hình sự, ăn với uống khổ thế không biết… Nhưng không thì cũng khổ… Thôi thà ăn còn hơn…=))
- Lừa em à… Hihi…làm sao đủ trình…- Biết ngay, mắt đỏ hoe nhưng miệng tươi rói…
- Vừa khóc vừa cười ăn mười cục…
- Này đang ăn cơm… Lại nói linh tinh đấy…
- Nói gì đâu…
Em bực nhưng im im… Một lúc lại đòi ăn chung…
- Không thấy mất vệ sinh à?
- Không…có gì đâu?
- Chịu em luôn…
- Thế mai nghỉ không hôn nữa nhé…?
- Ấy đùa…đưa thìa đây…
- Chỉ được thế là nhanh…hihi
Xong… Nó đòi rửa bát, em mặc kệ… Chạy lên phòng, chắc ngồi chơi… Au au…gì đó… Vẫn như mọi tối thường ở nhà em… Mỗi đứa một góc, một truyện một máy… Nhưng hôm nay có một điều nữa nó lại khám phá từ em… Đúng thật, càng biết lại càng thấy sợ… Đang ngồi đọc truyện hay… Thì em gọi…À hôm nay em không chơi…
- Anh…
- Gì?
- Anh có tin vào những vì sao không…?- Nó trợn mắt ngạc nhiên… Hơi nhớ đến nhỏ Chi… Những vì sao… Nhưng nó lại trả lời…
- Không… Toàn vớ vẩn, tin làm gì?
- Vậy thì anh sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ thôi… Ra đây em cho coi cái này…hihi....
« Trước1...114115116117118...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ