↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nó nhớ đến lần đầu nhỏ với nó gặp nhau trên xe khách… Cũng như thế này…
- Nó vẫn nhiều xương nhỉ…?
- Ừ…
- Nhưng mình không thấy đau đầu… Nó thật kì lạ, lạ lắm Minh…
- Ừ…
Im lặng tiếp… Thở dài… Buồn… Bên vai nó vẫn nặng… Nước mắt chảy xuống, nhiều lắm… Nó biết nhỏ đang khóc… Nhưng không biết vì điều gì… Chắc nhỏ buồn vì xa mọi người… Lâu lắm… Tiếng nấc phát ra rồi cũng nhỏ dần…
- Minh ơi…
- Sao?
- Nhìn trên trời kìa…
- Ừ…
- Cậu thấy gì…?
- Mây… Đen… Gió và lạnh…
- Thiếu…
- Mình cảm thấy vậy thui… Còn cậu thấy gì nữa…?
- Hi… Nhưng vì sao…
- Thật hả?
- Ừ… Một vì sao sáng với những vì sao sáng khác bao quanh… Và có một vì sao mờ nhạt đứng nhìn vì sao sáng nhất… Vì sao mờ kia đang đau khổ vì nó sẽ đi…
- Tại sao…?
- Nó sẽ đau nhiều khi ở lại…
- Ừ…
- Mỗi người đều giống một vì sao… Mọi người như cả vũ trụ… Đều được bầu trời sắp đặt, đều do duyên số Minh nhỉ…?
Khó hiểu nhưng nó biết tâm trạng của nhỏ nên cũng đồng tình…
- Ừ…
- Có lẽ… Vì sao của Chi phải rời đi rồi… Chẳng còn cảm giác được yêu đơn phương vì sao kia nữa…
- Cảm giác à?
- Ừ… Vui buồn lẫn lộn… Khó tả lắm…
.
Buổi đêm có vẻ lạnh hơn nhiều… Nó với nhỏ Chi vẫn ngồi cạnh nhau… Đầu nhỏ vẫn chưa rời đôi vai gầy của nó… Thời gian cứ như ngừng lại… Mọi người vẫn nói chuyện bên trong… Hai đứa hai luồng suy nghĩ riêng… Nhưng nó buồn…
- Minh nè… Mai mình đi Minh đừng ra tiễn nhé…
- Ơ… Tại sao?
- Sau này Minh sẽ hiểu… Nhớ lời mình đừng ra tiễn…
Nhỏ kiên quyết… Nó im lặng gật đầu… Chợt nghĩ đến vì sao nhỏ nói… Nó sắp xa thật rồi… Mọi chuyện như một giác mơ và là một cơn ác mộng…
- Minh… Mình đi Minh phải chăm sóc Ly thật tốt nhé… Có chuyện gì mình về hỏi tội Minh đó…
- Được rồi mà…
- Ly… Cần tình cảm, Minh nhớ đó… Rất nhiều… Minh nhỏ bé… Nhưng Mình tin Minh sẽ đủ với Ly… Chúc hai người hạnh phúc…
Giọng nhỏ run run mắt nhòe nước… Nó cũng ứa nước mắt theo… Tại sao ư… Cô bé…”Mắt nâu tinh nghịch…, mái tóc đen mượt xõa dài, Má bầu bĩnh…” Mai cô ấy sẽ rời Việt Nam…đến nơi đất khách quê người…
- Minh khóc vì mình là mình vui rồi…hihi…
Một nụ hôn vào má… Nhẹ nhàng ấm nóng…
- Minh giống người đó…
Không biết nên vui hay buồn, cười hay khóc… Chỉ lặng người và cảm nhận… Nó giống anh chàng đó, giống anh chàng nhỏ Chi yêu đơn phương… Một cô gái yếu đuối, muốn trở lên mạnh mẽ… Nhạt nhòa… Nhỏ Chi vào trước… Nó vẫn ngồi đó… Ngắm sao…
.
.
.
3 giờ sáng… Sân bay Nội Bài, một thằng lẩn ra trước trốn một góc nào đó ở cổng T1… To đẹp… Nhưng lòng người buồn, nó chẳng thể giữ lời với nhỏ… Nó muốn thấy nhỏ Chi đi… Tất cả mọi người, bạn bè, gia đình nhỏ nữa vì người mẹ đang khóc trông giống nhỏ, anh Vinh, chị… Đều đang đứng nói chuyện với nhỏ… Ngoại trừ nó đang đứng nhìn ở một hàng ghế khuất… Đến giờ, Chiếc vali mà trước kia nó bê giùm được kéo theo về phía máy bay… Nhỏ Đeo chiếc kính đen nhoẻn miệng cười bỗng quay về phía nó… Giật mình không biết nhỏ thấy không nữa… Miệng cười nhưng nó thấy nước mắt chảy… Tiếng máy bay… Tiếng cười nói… Thất thần… Nó quay xe về lặng lẽ trên con đường phủ đầy bóng tối của HN… Rét… Chi đi rồi.
…
Thời gian kế tiếp thì không có biến cố gì cả, nó với em vẫn yêu nhau, thậm chí còn nhiều hơn trước… Có vẻ hai đứa đều sợ cảm giác chia li nên càng gần gũi nhiều hơn… Một buổi tối, đài hôm qua báo HN 8 độ… Rét, nó đang ở nhà em với cuốn doremon thứ 45, tập cuối… Bên cạnh là em đang cuồng lên vì cái trò chơi dở hơi chẳng hiểu gì… Tiếng bàn phím lạch cạch, tiếng nhạc ầm ỹ, ảnh hưởng quá không đọc được…
- Vặn nhỏ chút cho anh đọc cái…
- Ứ… Nhỏ không hay…
- Chơi gì mà ham thế không biết?
- Xì… Au ai không ham, lúc mới ra thì phải gọi đông khủng khiếp cơ…
- Anh tưởng con trai mới chơi điện tử chứ…
- Còn lâu, trò này con nào cũng chơi được mà anh…
Hết thuốc chữa, nhìn em gõ phím như điên nó thương thay cái bàn phím… Tò mò nó nhoài người qua coi coi… Toàn mấy đứa lăn lộn, uốn éo rồi đống mũi tên trên màn hình… Eo chẳng hay ho gì cả…
- Thế con của em là con nào…
- Con áo trắng bên trái đó…hihi đẹp hông, em thiết kế cả nạp mới được đấy…
- Nạp gì?
- Nạp thẻ, kiểu như nạp tiền vô điện thoại đó…?
- Có vụ này nữa hả?
- Vâng… Chứ không thì xấu hoắc, hay thì hay nhưng tốn tiền nên em nạp có chút hihi…
- Chút là bao nhiêu…?
Có vẻ em thấy hớ nên chỉ im im… Chút của em chắc bằng tiền ăn 1 tháng của nó mất… Vẫn cắm cúi chơi rồi tự nhiên nhạc dừng, lũ kia đứng hết trong phòng màu tím tím… Em đang chat gì đó…
- Tên gì lạ vậy… Mrs friday.13th
- Hihi… Hay không anh?
- Thứ sáu ngày 13 có gì hay, đen lắm…
- Anh… Em sinh vào thứ sáu ngày 13 đấy…
- Hả…?
- Vâng… Mẹ em tín lắm, nên ngày thứ hay giờ sinh mẹ đều ghi nhớ hết… Em không biết số phận em ra sao nhưng cứ mỗi lần vào thứ sáu ngày 13 là em lại gặp may mắn… Thế mà mọi người bảo là ngày đen đủi…hihi
- Vậy à…?- Nó suy nghĩ nhiều lắm… Em sinh ra vào ngày đó ư? Đúng là một cô gái đặc biệt… Em bỗng nép sát vào người nó hơn… Môi kề môi nó… Ngọt ngào…
- Không biết có phải sự trùng hợp không… Nhưng ngày em thấy tên ngốc này nè… Cũng vào thứ sáu ngày 13 đó…hihi… Đúng là kì lạ anh nhỉ…may mắn ghê…
Nó ngạc nhiên vì sự trùng hợp này, tự nhiên thấy vui… Một buổi tối đông, có hai đứa đang ôm nhau đều thích ngày thứ sáu đen… Ngày cả thế giới đều không muốn bước chân ra khỏi nhà… Cặp đôi này thật kì lạ… Em vẫn ôm nó chặt cứng… Không khí tĩnh lặng, ngoài tiếng gió ra thì không có gì nữa…
- Em thích ngày đó lắm hả?
- Vâng hihi… Ngày của riêng em mà… Quí cô thứ sáu ngày 13…hihi…
- Hâm…
- Có anh hâm ý…
Rồi em hát hát một bài chế con cóc của em… Theo một điệu nhạc kì lạ…
“Trên trời có mây và gió…
Ánh Dương là em theo chàng suốt cuộc đời…
Chàng lãng tử nhẹ nhàng ơi…
Mây và gió muốn giữ chàng ở lại…
Nhưng ánh mặt trời không chịu đâu…
Em sẽ len lỏi qua mọi thứ soi tỏ bước chân chàng… Vì chàng là của em… La la…la…”
Giọng em trong như giọt nước, thấm đẫm vào đầu nó… Mê hồn trận được giăng nó không thể thoát khỏi lưới tình… Nó giờ chỉ biết yêu em mà thôi…
- Hihi… Hay không anh…
- Nhạc đâu thế…
- Dango guitarver… Em chế đó…hay anh nhỉ?
- Ừ hay… Anh yêu em…
Lần hai nó nói… Nhẹ nhàng… Em trợn tròn mắt đỏ mặt…
- Em vui lắm… Nếu ngày nào anh cũng như thế thì em muốn ngày nào cũng hát cho anh… Tim anh đã tan hết rồi…vui quá. Hihi…
- Hết từ lúc lâu rồi…
- Không đâu… Nó vẫn lạnh theo một cách nào đó anh ạ… Em luôn cảm nhận được dù anh có yêu em… Nhưng giờ thì em biết nó đã tan chảy vì em… Em vui lắm… Kể từ giây phút… Mình mãi bên nhau anh nhé… Hứa đi…...