↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Tôi cũng không ngờ gặp chị ở đây… Mà chị vẫn vô duyên như thế nhỉ…?
- Haha… Anh ngoài việc biết xỏ đểu và già hơn thì vẫn như vậy, chả thay đổi gì cả… Tóc vẫn dài ghê…
- Cảm ơn chị đã khen…hehe…
- Xì… Mà sao lại ở đây? Bộ tính ăn trực hả…?
- Tôi là em rể của của cô dâu…- Nhìn mặt cô ta nhăn nhó suy nghĩ mà đến là buồn cười… Ngốc quá…
- Là em của chú rể đó…haha…
- Thà nói đại cho rồi…hihi… Trùng hợp ghê tôi cũng là em của chị Quỳnh nè…
- Ừ…
Hết điều để nói thì im lặng là cách tốt nhất… Cô ta vẫn nhìn nó chăm chú, nó thì để ý qua thôi… Nhưng kiểu ăn mặc này thì quả thật cô ta đặc biệt quá…
- Tôi nghe chị Quỳnh kể chuyện của anh rồi… Là cô gái đó hả…
- Ừ…
- Có phải cô ấy biến anh thành ra như này đúng không?
- Nếu chị nghĩ như vậy thì đúng là vậy… Thế còn chị thì sao? Người yêu đâu…?
Nó chẳng muốn sát muối vô vết thương nữa nên đổi chủ đề… Cô ta cười sảng khoái…
- Tôi à… Tình yêu không đẹp được như anh… Cũng không bị như anh… Thích thì yêu, không thì bỏ… Đơn giản vậy nên giờ tôi cũng không định nghĩa được tình yêu…haha…
Giọng cười có vẻ chua chát của cô ta khiến nó suy nghĩ nhiều, cô gái này cũng nhiều tâm sự lắm đây, có lẽ giống nó cô ta đã tổn thương rất nhiều… Yêu đúng là con dao hai lưỡi mà…
- Vậy hả… Thế chị đi cùng ai…?- Lại đổi chủ đề… Cô ta không thông minh nên chả lo…
- Với tụi bạn… Tôi thích không khí này…haha…
- Với chị không khí này là bình thường, còn im lặng là bất bình thường đúng không…?
- Haha… Anh hiểu tôi đấy, mà người như anh lại ăn mấy thứ này à…?
Cô ta chỉ vào nắm hướng dương… Cái bản tính khinh khỉnh chẳng thể thay đổi…
- Còn chị thì chả hiểu tôi gì cả… Những thứ này tôi thích ăn…
- Thế hả…Anh lạ nhỉ…?
- Giờ mới biết à…?
- Gớm… Thôi về đây… Ngồi tự kỷ với nắm hướng dương của anh đi…
- Ừ… Lần sau đừng vô duyên như thế nữa nhé…!
- Hứ… À…anh có muốn đèo tôi nữa không…?
- Không… Nay đi bộ với lại sợ bắt đền lắm…
- Cũng cảnh giác nhỉ haha… Yên tâm chả còn đâu… Thích thì đi…?
- Thế mới sợ… Thôi về đi…
- Haha… “Bai bai”…
Nó ngồi cười một mình rồi đợi nhà trai để về… Mai cưới lại phải thức làm cỗ rồi chán ghê…
Chap 92:
Cuối cùng cũng xong… Bước ra khỏi cửa hàng của em bằng ánh mắt trêu chọc của chị nhân viên, tay nó xách hai bọc đồ… Áo khoác, áo dài tay… Em vẻ vui lắm… Trên đường về cứ hát suốt thôi… Nó thì cứ thấy lạ lạ, ngại ngùng… Biết là nay sinh nhật tặng quà là bình thường, nhưng giá trị thế này… Em toàn làm nó khó xử, được mua đồmới mà chả vui gì cả… Nửa bực nửa vui… Tóm lại không thoải mái… Thành ra nó cứ im im mà đi về…
- Anh…?
- Gì?
- Không nghĩ linh tinh nữa…
Như vậy đó, em lúc nào cũng đang đi guốc trong bụng thế thì bảo sao…
- Ừ…
Đèo em về nhưng thôi không vô nhà… Gần thi rồi hôm nay lại cúp học… Về đến phòng nó nằm dài ra giường… Nhìn đống đồ bên cạnh cứ thở dài thườn thượt… Điện thoại rung…
- “Alo…?
- Mày có ở phòng không?
- Anh Cương ạ…? Em có… Sao anh?
- Hè… Tý anh qua rồi biết…
- Vâng…”
…
Tiếng gõ cửa… Nó chạy ra, mời anh vô phòng… Hai anh em thì chả có gì ngại ngùng cả nên có gì nói huỵch toẹt ra luôn…
- Có gì vậy anh?
Nó thấy anh mang theo một cái hộp chữ nhật được bọc trong lớp túi bóng đen… Tò mò quá, hay mẹ lại gởi đồ gì nữa nhỉ…?
- Nay sinh nhật mày đúng không…?
- Ơ dạ… Sao anh biết?
- Tao rảnh đâu biết, con Tâm tặng mày nè…
Anh cởi ra một đôi giày thể thao màu trắng và đen… Đúng hai màu nó thích… Nhưng trong trường hợp này thì chỉ làm nó thêm dằn vặt… Tâm… Em tệ quá… Chả nói được gì, nó thấy buồn… Run run cầm chiếc giày đầu tiên của mình ra… Ngắm… Quà của Tâm khác em… Nhưng cảm xúc khi nhận thì giống hệt…
- Nó bảo là tặng mày nhưng phải bảo là anh tặng đó… Mày coi hai đứa sao thế… Hỏi thì chẳng đứa nào chịu nói anh biết…
- Dạ không có gì…
- À… Hôm nọ đi mua cái này cùng nó, cứ bắt anh lựa tới chiều mới về… Mua được thì cười tủm tỉm cả tối… Mày liệu liệu đấy… Nó tốt thế mà mãi chưa triển đi…
- Anh thì hiểu sao được…
- Á à… Thế lần sau nó gửi gì anh không đưa nữa nhé…
- Thôi hêhê… Anh về nói với Tâm là em rất thích nhưng phải bảo do anh tặng nhé… Coi như em không biết Tâm tặng…
- Ừ… Lớn rồi như trẻ con vậy… Chán hai chúng mày quá… Mà anh phải về đây…
- Dạ, sớm thế anh…?
- Ủa… đồ đứa nào mua mà mới cứng thế kia…?
- Dạ bạn em tặng…
- Mày cũng có bạn à?
- Lớn rồi phải khác chứ anh…?
- Ừ… Anh về đây…
…
Nó để nguyên chỗ áo mới và giày mới…khi nào đi đâu mới mặc, phải biết giữ chứ… Hồi xưa cứ lúc nào được đồ mới thì tết mới bắt đầu bỏ ra mặc… Giờ cái tính đó vẫn còn nên thôi… Giày cũng cất nguyên trong hộp…
Nằm thêm tý nữa rồi ra quán, vừa đi vừa ăn cái bánh mì mua của cô xe đẩy gần phòng, đồ ế có khác… Giòn và cứng như đá…
Hôm nay khách cũng đông… Họ đến để hưởng cái chỗ ấm cũng mà nó làm ra cộng những tách caphe nóng… Thôi thì cũng vui vui hơn một chút vì thành quả mình làm ra được mọi người thích… Có hứng liền chơi liên tiếp vài bài nhạc… Coi như tự chúc mừng sinh nhật vậy… Cũng không thấy em gọi nữa… Chắc mải chơi điện tử =.=… Vì giờ nó không cho em chơi tối nữa mà… Sau khi chơi xong và những vị khách cũng thưa dần… 4 giờ chiều nhưng trời âm u y như sáu giờ lúc hè, đông nhanh tối lắm… Bỗng chị ở sau bếp gọi nó…
- Nhóc nhóc… Qua đây…!
- Hả…hả…?
- Qua đây…! Qua đây…!
Cũng hơi ngạc nhiên vì chị gọi, mặt cười vẻ vui lắm… Bỏ cốc nước ấm đang uống dở nó chạy vào bếp… Vừa bước vô cửa thì nó bất ngờ… Chị đang cầm chiếc bánh kem mini cắm một ngọn nến… Mắt long lanh nhìn nó… Dễ thương lắm…
- Chúc mừng sinh nhật nhóc ha…hihi…
- Ơ…ơ…em cảm ơn…
Nó bối rối vì bất ngờ…chị cười tít mắt, đưa nó một cái hộp…
- Hì… Quà của nhóc nè… Mong nhóc sẽ thích…
Chị khác với em, khác với Tâm… Bên chị nó không có khoảng cách… Chỉ là quen biết nhưng chị như chị ruột nó vậy… Nhận qua lần này là vui, vui vì bất ngờ, vui vì được quà… Thật sự là thế… Cũng lại một đôi giày… Nhưng chỉ toàn màu đen và…không có dây… =.=…
- Chị ơi… Em thích lắm, cảm ơn chị…
- Hihi… Chị biết mà…
- Nhưng…nhưng không có dây sao đi chị…?
Nó lúng túng… Ngượng ngượng… Chị cười như được mùa…
- Trời ơi… Nhóc tồ… Giày lười thì làm gì có dây…?hihi…
- Vậy hả…?mà giày lười là sao…?
- Là nhóc cứ xỏ vô dễ dàng, không cần buộc dây gì hết mà vẫn vừa hihi…- Nghe cũng hay… Mà nó lười, đi giày lười cũng đúng… Nó hấp tấp tháo đôi quai hậu ra xỏ vô thì vừa thật… Nhìn còn đẹp nữa…...