↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ê này…
- Hả…?
Thằng này cất vội chiếc điện thoại đi… Nhìn nó cảnh giác… Nó thì ngạc nhiên…
- Gì đó?.
Chap 83:
Thằng Tuấn xua tay, mặt đểu đểu…
- Không có gì đâu hehe…
Thấy nghi nghi rồi nhưng tự nhiên chán chả muốn làm tới.
- Ừ thôi…
Bỗng nhiên thằng Tuấn nhìn đằng sau nó vẻ vui lắm, cười toe toét… Nó chột dạ… Quay lại… Thấy chị với anh Vinh và em đang đứng đó… Một người cười, hai người mặt lạnh… Xui thiệt, muốn giấu cũng không xong… Tại thằng khốn Tuấn đây mà… Nó quay qua thằng Tuấn lườm, thì thằng này huýt sáo ngó lên trời…
- Ê Chào chú…hehe… Chơi đàn hay dữ…
- Dạ bình thường thôi anh…
Nó nói chuyện với anh Vinh, mong đánh trống lảng đi được… Nhưng em nói…
- Gặp em anh có vẻ không vui “nhỉ”…?- Em nhấn mạnh chữ nhỉ, cười tươi nhưng nồng mùi nguy hiểm (mãi sau mới biết em cười vì muốn dữ thể diện cho nó, chứ không thì vô xé xác nó ra rồi… Nguyên văn em nói luôn…hix, may có bạn bè ở đây…)… Tâm lý quá cũng hơi ghê… Cứ tẩm ngẩm hix…
- Đâu…anh vui lắm… Vui mà, em chào chị… – Nó lúng túng quay qua chị và em…
- Hứ…
Bị ăn bơ rồi hix… Anh Vinh tự nhiên nói một câu…
- Cứ làm trò nữa… Nãy thằng Minh ra đàn gào to nhất đám lại còn haha… – Chị đỏ mặt, lườm anh Vinh… Nó khúc khích cười…
- Cười gì… Đồ nhóc tồ đáng ghét kia?… Cả anh nữa… Ai mượn anh nói ra chi…?
- Haha… Không nói, thấy tội thằng Minh quá…
- Không thèm chơi với hai người nữa…!!
Chị dỗi chạy thẳng đi, anh Vinh đuổi theo… Chỉ còn mỗi nó đứng cạnh em, tụi bạn nữa… Không khí có vẻ trầm… Hóa ra mấy cu cậu bị chị hút hồn rồi, nên mải ngắm không nói gì được… Halzz… Giờ mới bắt đầu trêu…
- Mẹ thằng nghệ sĩ hên vãi tụi bay ạ… Đi đâu cũng có gái đến…
- Em ơi bỏ nó đi… Theo anh nè…hú hú…
Em nhăn mặt, kéo tay nói theo hai người kia… Thằng Tuấn ở sau táng vô đầu thằng trêu… Nghe mỗi tiếng…
- Đ*t cụ mày nói gì thế…
Thằng côn đồ…=.=…
…
Đi cùng em trên đoạn sân trường đông đúc, em vẫn lẳng lặng không nói gì… Có thế mà cũng giận à… Kì quá vậy… Tiếng nhạc nhẽo cộng ánh đèn hắt vào mặt em khiến nó khó hiểu… Mặt em rất buồn… Không còn giận dữ như lúc nãy nữa…
- Anh xin lỗi… Nay chuyển địa điểm, anh không muốn em đi xa vì trời rét nên không gọi…
- Vâng em hiểu… Không sao đâu anh…
Em nói nhẹ nhàng, bình thường như chẳng có gì xảy ra… Nhưng giọng nói này ẩn chứa một nỗi niềm gì đó…
- Ừ… Em đến lâu chưa…?
- Dạ… Lúc anh chuẩn bị lên sân khấu đó… Nhìn anh lo lắng ngộ thiệt…hi.
Em nhoẻn miệng cười nhưng trông không tươi như mọi lần… Vì lý do gì vậy… Em vẫn giận nó sao…?
- Giận anh à…?
- Không… Thui mọi người kìa anh…
Em chỉ tay đến một cái ghế đá ở cổng trường, nơi mà nó thấy nhỏ Chi với vẻ giản dị quen thuộc đang cười tươi nhìn nó, chị và anh Vinh thì đang trêu đùa nhau… Chỉ có một người làm nó quặn lòng… Nhỏ P.Anh, đẹp một cách kiêu kì với bộ đầm đen tuyền quen thuộc, không hợp với tuổi nhỏ tý nào… Nhưng không thể phủ nhận phong cách này giúp nhỏ quyến rũ hơn bất kì ai… Giống như một công nương vậy… Đẹp lắm, nó hơi ngẩn ngơ… Nhưng dù có đến gần hơn thì con mắt trong veo của nhỏ chẳng liếc qua nó một khắc… Giây phút đó, nhỏ P.Anh đã giúp nó hiểu ra… Không thể yêu người mình yêu… Thì phải phũ… Vậy thì xem trò chơi này ai phũ hơn ai… Dù sao nó cũng chẳng là gì của nhỏ… Nghĩ vậy nhưng lòng vẫn đau bởi tính tham lam…
- Hihi… Minh đàn hay quá, lâu rồi không gặp cậu…
Nhỏ Chi chào nó, một cô gái nó gặp đầu tiên khi lên HN sống… Nó luôn luôn để một hình ảnh đẹp nhất về người con gái này… Phong cách của nhỏ hấp dẫn nó… Nhưng âu cũng chỉ là quý mến mà thôi…
- Cảm ơn cậu…
Cũng suy nghĩ nhiều lắm khi cả nhỏ Chi lẫn P.Anh đều đi xem nó biểu diễn nhưng chẳng đi đến đâu bởi cái thái độ lạnh nhạt vừa rồi… Thui, ra sao ra… Im lặng…
- Ừ, đầy đủ rồi thì về đi mấy đứa, tối đến rét cả đông khó lấy xe lắm…!
Mấy người kia dắt nhau về… Nó vào bãi lấy xe, chắc em nhớ họ đèo lúc đến…
- Ly… Em đừng như thế nữa… Anh sợ lắm em à…
Tự nhiên nó nói trong vô thức bởi cái suy nghĩ hoang mang em sẽ đi Nhật… Nếu như vậy, chắc nó sẽ suy sụp mất… Em gượng cười buồn…
- Anh đừng lo… Tý về em kể ha… Lấy xe đi anh…hi.
- Ừm…
Xe để bên ngoài nên không khó lấy lắm… Chẳng phải gửi vé gì nên nó đợi em trèo nên rồi phóng thẳng luôn… Đến gần cổng trường… Bỗng nó, không còn tin vào mắt mình nữa… Nó khựng lại… Khiến em ở đằng sau mất đà ôm lấy nó…
- Á…sao tự nhiên lại dừng lại vậy anh…?
…
Nó không trả lời em… Vì khoảnh khắc ấy… Nó nhìn thấy một cô bé… Cô bé đó với lời hứa một năm… Cô ấy chính là Tâm.
Run rẩy, lo lắng và hồi hộp… Nó chỉ mong Tâm không nhìn thấy nó… Tại sao ư? Nếu Tâm vẫn là một cô gái năng động vui tươi, tóc bồng bềnh xen lọn tím đỏ thì nó sẽ ra nói rằng…” Chào em, anh xin lỗi nhưng đây là bạn gái của anh…” dù điều đó có thể làm tổn thương cô ấy nhưng rồi sẽ qua… Nhưng đằng này… Đúng như những gì nó nghĩ “không thể tin vào mắt mình” nữa… Tâm thay đổi hoàn toàn… Em ăn mặc rất giản dị, dáng đi lững thững nhẹ nhàng chẳng còn vẻ vui tươi như trước kia nữa… Đôi mắt như có nước vậy, nhưng quan trọng là… Mái tóc của em… Chẳng bồng bềnh hay trái màu nữa… Nó thẳng mượt và đen, đúng mẫu người con gái nó thích… Tiếc hả, xấu hổ hả… Phải vậy chứ, nó ảnh hưởng đến em như vậy mà…
…
“Ngày cuối cùng mái tóc của em còn tồn tại là ngày anh chuyển đi…”
“Em sẽ đợi anh…”
“Em yêu anh… M ngốc của em…”
…
Nhưng tin nhắn cuối cùng Tâm gửi cho nó như đang ám ảnh nó vậy… Nhục nhã lắm, nó thấy em làm đúng những gì em nói… Còn nó thì sao…? Nên giờ đây chẳng dám đối mặt…
- Em bám chắc vào nhé… – Nó nói mặc cho cô người yêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra… Nhưng rồi cũng ôm chặt nó lại… Để nó phóng vụt đi từ góc tối đó… Chắc sẽ gây chú ý của Tâm nhưng nó giữ nguyên vị trí không ngoái đầu lại…
…
“Anh xin lỗi… Anh không muốn mất người anh yêu. Anh nợ em quá nhiều… Nếu có kiếp sau… Anh sẽ trả đủ…”
… Đến cổng, gần một quán caphe nhỏ, thì thấy mọi người vẫn đợi, chắc muốn cùng về… Hình như anh Vinh đang quát ai đó… Nó vẫn đang hoang mang rất nhiều và run rẩy nên không chú ý lắm… Có lẽ em cảm nhận được… Nhưng em vẫn im lặng… Đến gần tính chào một cái thì giọng anh Vinh oang oang…
- Anh bảo em trông nhà cơ mà… Tối tăm mò ra đây làm gì… Sao không ở nhà học…!!
- Hức… Anh chị đi chơi sao em không… được đi…hức… – Giọng nói quen quen nhưng cũng chả biết là ai…
- Còn cãi hả… Đường đông đi nguy hiểm, mày bị sao thì tao nói với bố mẹ thế nào…!!
- Thôi anh… Con bé ham vui kệ nó đi… Không khóc nữa Đậu…
- Em chiều nó quá đâm hư ra… – Anh Vinh thở dài, một người anh lo cho em gái đây… Nhưng nó thì giật mình bởi cái tên… Con nhỏ “tivi” quái ác… Nhìn thấy nhỏ, tự nhiên nó sờ lên mặt… Cảm thấy đau hay sao ý… =.=… Định vòng về luôn nhưng em kéo áo…...