↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Chào mọi người đã anh…
- Ơ ùm…
Tiến đến gần luôn cửa quán caphe với lác đác người ngồi và lũ sinh viên bắt đầu túa ra khỏi cơ sở cũ…
- À… Em chào mọi người em về trước nhé…
Chị chẳng nói gì đang ngồi với nhỏ Vi trên xe máy mặt lạnh tanh… Có mỗi anh Vinh nói…
- Ừ…hai đứa về cẩn thận…
Bỗng nhỏ Vi nói một câu làm nó tím tái hết cả lên…
- A… Anh biến thái…hihi…
Chỉ muốn tát cho vẹo răng nhỏ thôi… Mọi người đều nhìn nó chân chân, giờ ước có cái hố để chui xuống quá hix…
- Mày nói linh tinh gì thế…?
- Hiểu lầm thui anh… Hai đứa về đi, tý chị với mọi người về sau…
Giờ mới chịu nói chuyện với nó.
- Dạ vâng…
Quay sang hai nhỏ kia…
- Mình về…
- Tao về nha, có gì mai qua tao nghe… – Em nói
- Tao biết rồi… Hai người về cẩn thận ha… – Nhỏ Chi vẫy tay tạm biệt, còn nhỏ P.Anh chẳng nói năng gì… Chỉ khoanh tay gật đầu với em thôi… Còn đâu bơ nó hoàn toàn… Giờ đang buồn nên cũng không để ý nữa… Nó phóng đi… Em ôm chặt, vòng tay quen thuộc và ấm áp… Nhưng trong tối hôm nay… Em như đang mang tâm sự gì đó mà nó chẳng thể biết được… Mọi người, mọi thứ trầm lặng một cách nhẹ nhàng…
- Em muốn ra phố cổ…
- làm gì?
- Ăn…em đói…
- Ừ
Em khẽ gọi nó trong lúc đi trên đường… Trời rét căm căm mà vẫn rất đông người đi lại… Lúc sau cũng đến phố cổ… Dẫn em ra một khu chợ… Đồng Xuân thì phải không nhớ rõ lắm… Gửi xe ở một bãi đỗ cũ, nó với em đi bộ vào… Nắm tay em để vào túi áo khoác… Chẳng có nụ cười khúc khích nữa… Em đang buồn… Chắc chắn vậy… Nhưng nó không hỏi… Chỉ biết để yên vậy thui, em nói về sẽ kể cho mà… Chợ rất đông…lung linh mang một vẻ đẹp kì lạ… Hầu hết là dân VN mình… Bán đồ tiêu dùng và hàng lưu niệm còn khách hàng là người nước ngoài… Điều đặc biệt mà nó thích ở đây là tuy không khí rất huyên náo nhưng vẫn cảm thấy được chút vẻ cổ kính lâu năm qua từng mái ngói đã phai nâu đi qua năm tháng…
- Tối ăn gì chưa mà giờ đói…?
- Em chưa…tưởng anh sang ăn rồi đèo em đi nên đợi…
Lại chạnh lòng… Em làm nó thấy có lỗi vì chẳng thể nào bù đắp được tình cảm em dành cho nó… Khổ sở, suy nghĩ mãi… Thở dài… Chẳng dám nói gì vì ngại… Nó im lặng để em kéo đi…
Chap 84:
Khu chợ đêm đông đúc với dòng người tấp nập có một thằng như mất hồn được cô người yêu xinh xắn dắt đi… Mọi thứ xung quanh bây giờ phải nói rất giống chợ ở quê nó, nhất là những quán đồ ăn khuya đông nghẹt người, chủ yếu là sinh viên… Nó và em cũng không ngoại lệ… Em dẫn nó đến một hàng vệ đường thui, chẳng gọi gì là lịch sự hay sang trọng cả… Nó hơi nhạc nhiên nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh em đang tít mắt cười…gượng lắm…
- Hi…ăn bánh ha, cô lấy con 5 cái bánh rán đi… – Đói bụng không ăn cơm lại đi ăn bánh mới dở…em kì lạ thiệt…
- Trời ơi… Ăn thế này sao no được…?- Khi cô bán hàng bắt đầu chiên lại đồ để tẩm đường… Nó ghé vào tai em nói nhỏ…
- Được mà… Em thích với lại không đói lắm đâu anh…
- Em thích ăn bánh rán à…?
- Vâng…hi… – mắt em hấp háy tinh nghịch.
- Tại sao?
- Vì đó là món Mon thích ăn nhất…hi… – Té ra là vậy, bà cô này bị ngộ doremon nặng quá trời… Thiếu điều tự phát minh ra bảo bối quá =.=… Nghĩ vẩn vơ…em tiếp…
- Em hay ăn nó khi em buồn… Hiệu nghiệm lắm đó anh…
- Ừ… – Nhìn bàn tay của cô bán hàng đảo những chiếc bánh vàng rộn trong chảo mỡ ngập… Nó cứ nghĩ ngợi có nên hỏi em luôn không… Tò mò… Tiếng xèo xèo, xe cộ, rồi cười nói… Tất cả như vẽ lên một khung cảnh ồn ào náo nhiệt vốn có của HN… Dòng người cứ đi qua mang theo từng cơn gió lạnh… Bỗng nhiên sao thấy bờ vai em nhỏ bé quá, yếu đuối quá… Chỉ muốn ôm em vào lòng… Cảm xúc cũng chợt qua khi em hỏi nó…
- Anh nghĩ gì vậy?
- Đâu…không có…
- Có thiệt không?
- Thiệt…
- Anh đang thắc sao em buồn đúng không…?
Em như đọc ý nghĩ của nó vậy…
- Em nói rồi, về em kể cho mà suy nghĩ chi…?…
Lúc đó thì cô bán hàng cũng đổ ra đĩa mấy cái bánh mới… Em cười tươi lắm… Xắn tay áo nên cầm giấy bọc vô ăn…
- Hihi… Nóng…xịt…hà…ngon ghê… – Nhìn em ăn mà mặt rất chi biểu cảm, nó vẫn cứ ngần ngại nên chỉ cắn chút một với lại nóng nữa…
- À quên… Minh em bảo…
- Hả?
- Đưa em cái ví…hihi
- Để làm gì…? Nè…
Thắc mắc rồi cũng đưa, em chẳng nói năng gì đút vô luôn cái túi em đeo bên mình… Chỉ cười thui… Mà nhìn cái túi mới nhớ… Để quên bao đàn ở trường rồi. Thôi chết. Mặt nó tái đi. Vội gọi thằng Tuấn. Nhưng vừa mở nguồn máy lên thì có tin nhắn…
- ” Thấy gái tớn hết cả lên… Tui cầm cho ông cái đàn rồi, mai mang sang quán cho nhé… Thế cũng quên…”
Ổn hơn chút… Em thấy nó vậy nhưng vẫn ngồi ăn tì tì với lại nói chuyện với cô bán hàng xem chừng thân thiện lắm… Nó nghe lỏm được… Cô là người trên Lạng Sơn, có thằng con ở đây học đại học thì lên chăm sóc nó luôn… Tội gia cảnh nghèo nên bán bánh, con cô thì vừa học vừa làm giống nó, đến tối mới về…
- Hihi… Thế là cũng ổn định rồi cô nhỉ… Ít ra cô cũng lên đây. Bố mẹ cháu đi suốt thui hihi…
Nghe em cười như vậy nhưng chẳng có gì vui cả… Chắc em nhớ gia đình… Khoảng trống đó nó chẳng thể lấp đầy được… Biết cố gắng yêu em hết sức thôi chứ làm sao giờ… Giải quyết xong một đống bánh… Em lau tay rồi xoa bụng…
- Hihi… No rồi anh ơi…về đi, cô cho cháu gửi tiền…
- Khoan để anh… Ớ…
Giờ mới thấy hẫng… Ví nó em cầm mất rồi… Hóa ra em không muốn nó trả… Lấy xe mà nó cứ bực bội và thấy hơi xấu hổ, nghèo thì nghèo nhưng nó không muốn em trả chút nào… Có thể em biết nên em vòng tay qua người nó thủ thỉ…
- Anh… Anh đừng suy nghĩ gì… Em hiểu, nhưng em muốn chúng mình chia sẻ mọi thứ… Không thể dựa giẫm vào anh được… Anh còn phải học mà…
- Nhưng anh luôn dựa giẫm vào em… Em đừng như vậy nữa đượckhông… Anh sợ mình nợ em quá nhiều… Anh không thể trả hết được đâu em… Khi mà anh chẳng chắc chắn được điều gì trong tương lai cả…
- Hihi… Anh đừng lo lắng… Em sẽ luôn sau lưng anh, chăm sóc anh… Dù anh bước vào ngõ cụt em cũng theo anh… Chỉ cần đừng làm gì có lỗi với em cả… Coi như giờ em đầu tư cho hai đứa mình đi… Sau này lấy em rồi, anh nuôi lại em và gia đình mình… Chồng nhé… Em yêu anh… – Từng lời nói yêu thương của em như đi sâu vào đầu nó qua từng cơn gió mùa tràn qua… Rét nhưng tim ấm áp… Nó xúc động… Người yêu của nó cũng chỉ là một cô gái… Cô gái với bao mơ mộng một thời… Cô gái làm mọi điều vì nó, chẳng hiểu sao cứ thấy cổ nghẹn lại…không nói được gì… Em xem chừng đang có rất nhiều tâm sự nhưng vẫn cố giấu. Nó đang sợ một điều gì đó… Đầu nó cứ may mảy ý nghĩ ấy, là em sẽ đi… Nhưng không… Lý do em buồn là đây… Khi đến nhà em… Dắt xe vô rồi lên phòng… Chẳng lạ gì nữa nên hai đứa ôm nhau ngủ… Em bắt đầu kể…...