Polaroid
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Anh sao thế… Hihi?
- À ùm… Lạnh…
- Em biết là không phải mà…hihi, lúc nãy em nói dối đấy. Và anh đừng tin nhưng gì em nói…hihi… – bảo nói dối xong lại bảo đừng tin em nói… Thế nghĩa là sao? Em nói dối hay không nói dối vậy?
Chap 80:
Nó chẳng thể ý thức được mọi chuyện đã xảy ra. những lời nói của em… Em dường như cũng biết nên suốt bữa ăn chỉ im lặng ăn và cười. Để một thằng thẫn thờ là nó vẫn chưa hoàn hồn đến tận lúc ăn xong…
- Anh sao đấy… Bảo đừng tin em mà lại hihi…
- À ừ…
- Mà anh có làm gì có lỗi với em như vậy đâu? Anh nhỉ… – Em nhấn mạnh từ cuối cùng làm nó toát mồ hôi hột…
- Ừ…không có…mà…
- Liệu đấy…hihi… Xem anh kìa.Sợ à?- Ai ở trong hoàn cảnh đó chẳng sợ. Huống hồ ánh mắt của em cứ kiểu như làm nó chẳng thể nói dối được và Ánh mắt đó như kìm hãm cái tính lạnh và bình tĩnh trước mọi chuyện của nó vậy… Đúng là không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài mà…
- Đâu…có…
- Thế có nghĩa là anh không sợ em?hihi… – Giọng em nồng mùi nguy hiểm…
- Không biết…
- Hihi. Trêu chút đã tái xanh cả mặt rồi kìa. Giờ thì em hỏi đây… Còn chuyện này nữa…?
- Ơ gì nữa…?
- Phải diễn văn nghệ sao giấu em…?
- Sao… Em biết…?- Nó há hốc mồm…
- Em tưởng em đã nói với anh rồi chứ nhỉ… Anh là người yêu của em… Em biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh anh… Vậy nên em mới cảnh báo anh hãy cẩn thận đừng làm gì có lỗi với em cả…hihi… – Công nhận sau câu này nó càng phục em và yêu em hơn…và thêm một chút hoảng sợ bởi một cô người yêu như vậy… (Sau này mới biết thằng Tuấn vì sắc khinh bạn, em trêu chút mà phun sạch sẽ hai ngày không em nó như thế nào: @)…
- Anh biết rồi mà…
- Thế anh phải đàn đúng không…? Anh biết việc anh đàn cho một đứa con gái khác hát làm em khó chịu lắm không?
- Thì công việc chứ anh muốn đâu… Tại thằng Tuấn đó… Nó xui thầy…hix… – Cái mặt mếu này khiến em phì cười… Biết ngay mà… Tính em có thế nào đi nữa thì vẫn có chút gì đó trẻ con chứ…
- Rồi rồi… Gớm quá đi, một lần này thui đấy… Thế anh có đồ diễn chưa…?
- Rồi mà… Chỉ ngồi một chỗ thui chứ đi đâu mà đồ… Quần áo bình thường cũng được…
- Trời ạ… Dở thế hay ra hàng em, em lấy cho hihi…
- Không…!!- Nó gắt lên, em lại bắt đầu nói kiểu đó làm nó thấy dị ứng rồi… Chẳng giàu nhưng làm thế khác gì đào mỏ… Em hơi sững người chắc chưa kịp hiểu sao nó quát lên như vậy… Rồi lại cười khì…
- Hihi… Không thì thui… Ghê gớm…
- Ừ…
- Thế anh tập xong chưa…?
- Còn đoạn cuối…
- Bài gì anh…?
- “Cây đàn sinh viên”…
- Eo đứa nào chọn bài mà chán thế, ngày nhà giáo lại chọn bài này… Đưa em cây đàn của anh…hihi…
- Ừ đây… Để làm gì… – Nó vớ cái bao mở ra rồi đưa em… Em hấp háy mắt tinh nghịch rồi vuốt qua đoạn dây đàn…
- Đừng tưởng mình anh biết chơi nhé… Em bỏ nhưng không có nghĩa là em không chơi được hihi… Ra trường HL hỏi “MonLy” thì ai cũng biết luôn hihi…
- Ừ tiền ai chẳng biết…
Em đạp nó tý ngã… Nó cười hềnh hệch lấy lại thăng bằng ngồi nhìn em…
- Dây này căng hơn cái của em… Nhưng chắc được…
Em bắt đầu đàn… Thật sự mà nói ngắm nhìn một cô gái chơi đàn ghitar chân vắt qua một bên tóc ngắn cá tính. Làm một thằng như nó thấy thích thú một cách lạ kì. Cộng thêm nhưng ánh nhìn yêu thương và bản nhạc guitar của em dành cho nó nữa chứ. Thích lắm. Ai đã từng trải qua cảm giác được người yêu của mình đàn cho nghe thì chắc chắn sẽ nhớ mãi. Dù có là bản nhạc gì đi chăng nữa. Em nói vậy chứ chơi cũng không được chuẩn lắm nhưng với người bỏ lâu thế là giỏi lắm rồi, thậm chí đoạn cuối em còn chơi hay hơn cả nó mà. Nó cứ thế mải mê theo từng nốt nhạc cho đến khi hết. Tỉnh lại như sau một cơn mơ nó nhìn em. Mắt em như đang tự tin lắm. Mặt nghênh lên nhìn nó. Tự nhiên thấy yêu em đến phát điên, đã thế đôi môi đỏ mọng kia còn cong lên khiêu khích nữa…
- Hihi. Hay hơn anh chưa…?
- Dở òm… Nốt chơi sai be bét… Đoạn được đoạn ngang phè phè… Thế mà cũng đòi… – Tính nó dở hơi ở chỗ đã thấy rất hay thì khoái chê dở xong mới công nhận… Kiểu này khiến cho nhiều người tụt cảm xúc hehe… Chị và em là hai đối tượng bị nó sử dụng nhiều nhất… Và sau đó là màn xụ mặt quen thuộc của em.
- Hix…gì mà kinh khủng đến vậy hả anh…? Em chơi thấy được mà…
- Hehe… Đùa chút… Hay hơn cả anh rồi…
- Tưởng… Lần sau cấm chê bai lung tung nhé…hihi…
- Rồi… Mà sao em chơi được bài này hay vậy?
- Hihi… Trước nghe hay cả ý nghĩa… Nên em học luôn… Em cũng là sinh viên được mấy ngày chứ bộ…
- Mấy ngày?
- Ừ… Sau đợt bố mẹ em về đó thì em thôi luôn đi học tiếng Nhật cả quản lý shop quần áo mẹ để… Thế rồi vắng có một tuần mà giận dỗi thấy gớm rồi mắng mỏ người ta… Bảo nhớ không thì không chịu nhận…cái gì cũng không biết…hihi… Ngốc.
Nó im lặng, nỗi sợ ùa về… Nhắc đến Nhật em có vẻ rất thích thú, nếu em đi… Nó sẽ ra sao… Có còn mục đích sống trên cái thành phố Hà Nội hoa thịnh này không nhỉ?… Ngốc mãi ngốc nữa thì cũng vậy, cố gắng cũng chẳng thông minh hơn được…
- Anh cứ yên tâm… Em xin bố mẹ được mà…hihi… – Một lần nữa em như đọc được ý nghĩ của nó… Ừ thì em nói vậy nhưng chắc gì đã vậy, có bố mẹ nào gửi gắm tương lai của con mình cho một thằng nhóc chẳng hiểu sự đời như nó không, nhất là giờ ăn còn lo hết tiền thì… Cơ mà em đến với nó đâu phải vì ví nó dày hay nó đi xe xịn nhà đẹp đâu… Tưởng chừng cái tình yêu cổ tích không thể xảy ra nó hoang đường vô lý như vậy mà nó lại xảy ra… Cái gì chẳng có lần đầu, có lần đầu dĩ nhiên sẽ có những lần sau… Cái suy nghĩ đó khiến nó vui lên chút đỉnh… Nếu nó cố gắng thì chắc sẽ giữ được em thôi…
- Vớ vẩn, anh nghĩ gì đâu…
- Nhìn mắt anh là em thấy hết rồi còn cãi…hihi…
- Ly…!
- Ơ dạ…?- Em ngơ ngác bởi nó bỗng quát lên…
- Dạy anh đàn đoạn cuối…hehe…
- Hihi…

Nửa đêm… Nhiệt độ hạ thấp, tủ quần áo của nó được sử dụng hết sạch… Nằm nhìn em ngủ mà thương em nhiều… Nằm cứ co ro ôm nó… Trời rét. Nó cũng không ngủ được suy nghĩ đến ngày mai… cái ngày làm nó ngại kinh khủng… Đàn thì cũng xong rồi, nhờ em… Vậy mà vẫn lo lắng… Nhiều điều…

Ngày 20- 11, ngày thiêng liêng của những cô giáo thầy giáo… Ngày học sinh mọi lứa tuổi thể hiện lòng biết ơn của mình… Nói vậy chứ liên quan gì đến nó đâu… Trước kia học cấp 3 chẳng bao giờ đi chung với lớp cả… Nhà nghèo tiền không có để đóng, chỉ dám mua bông hoa mấy ngàn để tự tặng ai nó biết ơn thui. Chứ tụi kia toàn quà bánh, dầu gội các kiểu… Hoa toàn cả lãng đắt tiền… Thở dài một cái, rồi kêu em dậy… Chị hai này nhìn buổi sáng mặt dễ thương lắm kaka… Lúc nào cũng chu mỏ lên vờ ngủ xong đòi đánh thức… Cái cách đánh thức thì… Chắc ai cũng biết nhưng sáng sớm răng lợi chưa đánh thì ai dám chiều…...
« Trước1...101102103104105...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ