XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Nè… – Chẳng có phản ứng.
- Nè… – Vẫn thế.
- Nè… Không thưa là anh đi tiếp đây… – Nó vờ đứng dậy… Em giật mình quay lại ôm nó cứng ngắc…
- Em…chịu thua anh rồi… Hức hức… Em đầu hàng anh rồi…hức…tại sao…! Tại sao…anh vẫn còn đối…xử với em như vậy…huhu…!
Tiếng khóc em như góp phần sự trầm lặng thiếu sắc trong căn phòng… Nhất thời cổ họng nó nghẹn cứng lại, không nói được gì… Lòng nhói đau bởi những giọt nước mắt thấm qua hai lớp áo…
- Em…hức phải… Làm gì nữa đây…phải làm gì nữa đây?… Hức… Yêu anh em khổ…khổ lắm rồi… Khổ lắm nhưng tại sao anh lại làm em yêu anh…hức tại sao hả… Tại sao anh độc ác như vậy…hức…!!
- Anh…anh không tốt… Anh xin lỗi…
- Anh lúc nào cũng như vậy…hức…hức, hay giờ…anh chán em rồi… Hức, anh có người khác rồi… Hức… Anh muốn chia tay… Em giải thoát cho anh đấy…hức…huhu…
Càng nói em càng khóc dữ hơn, nước mắt nước mũi tèm lem… Chẳng hiểu suy nghĩ gì lúc đó nó đẩy em xuống giường tìm môi em… Tay di chuyển khắp người em… Em run bần bật hơi thở gấp gáp… Đôi mắt đầy nước mở to nhưng bối rối… Khi bàn tay nó luồn được vào làn da mịn màng ở bụng em thì em càng run lên…rời môi em ra… Nó nằm người xuống, tay ôm bụng em không qua lớp áo nào cả…
- Sợ không?
- C…ó…
- Sợ sao vẫn để im…?
- Vì em…yêu…anh…
- Em yêu…ai là… Sẽ như vậy à?
- Ừ… Vậy nên từ bé đến lớn… Em chẳng yêu ai cả… Cho đến khi gặp phải anh…hức…
- Anh…sai rồi… Anh xin lỗi.
- Anh…
- Gì?
- Ôm em chặt hơn…được không…?
Nó xiết chặt vòng tay hơn nhưng bàn tay đặt trên bụng em vẫn không bỏ ra… Chỉ để yên thôi không lần mò gì nữa…
- Anh…
- Gì?
- Sao anh…luôn dừng lại…?
- Anh… Không muốn em khổ… Anh nói rồi…
- Anh có gì giấu em không…?
- Như là…?
- Kiểu… Anh bị “yếu”…vậy… – Em nói rụt rè… Làm nó vừa xấu hổ vừa buồn cười…
- Ai bảo em vậy…?
- À… Cô dạy tiếng Nhật của em kể vậy… Giống chồng cô ấy… – Em thật thà…
- Vớ vẩn… Anh bình thường mà… Cấm nghĩ linh tinh…
- Vâng… Em chỉ tò mò rằng tại sao anh kiềm chế được vậy… Hay em không đủ hấp dẫn…
- Khỏi tò mò… Em thật sự muốn à?
- Không… Nhưng em yêu anh… Em muốn chứng minh cho anh hiểu…
Nó cũng thấy buồn chút vì cái suy nghĩ ngây thơ của em… Yêu là phải dâng hiến…Đành rằng nó bày ra nhưng em phải biết giữ mình chứ…
- Em đừng như thế nữa, em sẽ thiệt thòi đấy…
- Em biết… Em không dễ dãi đâu… 3 năm cấp 3 em không để cho một thằng con trai nào động vào em… Em luôn tìm kiếm một ai đó vì em rất cô đơn… Nhưng toàn lũ háo sắc không à… Vậy nên em khép lại mình trong lớp vỏ mạnh mẽ để mọi người không biết em đang cô đơn… Anh à… Em ko được như vẻ bề ngoài đâu… Đừng tin một cô gái bởi vẻ bề ngoài của họ… Em yêu anh là bởi vì anh đặc biệt… Anh lạ lắm… Hihi, lúc khôn lúc ngốc, lúc lạnh lúc ấm… Lúc nhát… Lúc dữ…hihi, em tin sẽ chẳng có ai may mắn hơn em đâu…hihi vì em bắt được anh… Giờ anh hiểu thì anh còn thấy em là đứa dễ dãi hay không…? Em biết anh đang nghĩ vậy mà… – Đôi mắt đỏ mọng lên của em như xoáy vào đầu nó và đọc được toàn bộ ý nghĩ vậy… Dù đôi mắt đó chứa đầy tâm sự nhưng em vẫn cố cười… Người yêu nó không ngốc như nó tưởng, người yêu nó không ngây thơ như nó tưởng… Cô ấy chỉ luôn giấu đi vẻ hoàn hảo của mình để một thằng luôn tự ti như nó đỡ tự ái thôi…
- Anh…xin lỗi…
- Ừ… Đàn ông thì luôn có lời xin lỗi một cách dễ dàng… Phụ nữ thì luôn ngốc nghếch tin vào lời xin lỗi đó một cách dễ dàng… Em biết tính cách của anh rất lăng nhăng… Anh dễ lung lay có lúc anh như một con ngựa hoang chẳng còn nhớ đường… Đánh mất phương hướng… Không biết mình đang yêu ai… Nhưng tin em đi… Chẳng ai yêu em bằng anh… Chẳng ai hiểu em bằng anh đâu…
Nó chỉ biết nghẹn họng, người không nhúc nhích… Như một đứa trẻ bị phát giác ăn trộm… Từ lúc nào nó bỏ qua hình ảnh em còn ở quán… Từ lúc nào nó nhiễm hình ảnh em ở nhà với núi doremon… Em như một bài toán chẳng thể nào tìm ra lời giải… Em dễ nắm thóp con người, em thông minh., em sành đời. Phải chăng nó quá ngu ngốc để không “đề phòng” em đi sâu vào nó… Em dường như khám phá sạch, nắm rõ nó trong lòng bàn tay… Chợt hiểu, 3 năm sống một mình chẳng lẽ không bằng một thằng chân ướt chân ráo mới được vài tháng?… Vì mải mê với thứ gọi là cơm áo gạo tiền mà nó không thể nào hiểu được em…Lời nói của em… Làm nó thấy hối hận về mọi việc nó đã làm… Nhưng không giãi bày được…
- Anh đừng nói gì cả… Có thể anh không tin… Nhưng em là mẫu người trước khi yêu ai sẽ tìm hiểu… Nếu yêu rồi sẽ luôn thủy trung và thật lòng… Khi biết về anh… Em cũng sợ lắm vì quanh anh rất nhiều đứa con gái hơn em… Nhưng em đánh cược tình cảm của mình vì em tin anh… Nếu anh có lăng nhăng thì đừng cho em biết… Nếu anh chán em cũng đừng cho em biết… Có những thứ mất đi sẽ chẳng lấy lại được… Nếu có một ngày như vậy và nhỡ em có biết… Thì hãy tránh thật xa đi… Vì em sẽ hận anh suốt đời… Và em nghĩ rằng nếu một người phụ nữ đã trả thù thì hậu quả sẽ chẳng ai tưởng tượng được đâu… Anh ạ…!
Thêm một lần nữa lời nói của em khiến nó lạnh toát sống lưng… Lời nói yêu thương mà nửa đùa nửa thật… Nó còn chẳng dám nghĩ đến ngày đó nữa… Sẽ không xảy ra đâu… Chắc chắn… Nó vẫn im lặng, để nghĩ lại em… Em làm nó quá ngạc nhiên. Nó không biết những gì em trải qua đủ để hình thành một cô gái như vậy… Em ngồi dậy dụi mắt… Rồi cầm lấy đôi tay vẫn ở bụng và ôm em của nó, dịch ra… Cười cười…
- Ui cha… Nay mình nói nhiều quá…hihi… Anh… Mình ăn cơm đi…hihi…
Và cũng chẳng đợi nó đồng ý… Em xào nấu lại đống đồ ăn kia cho nóng lên… Bằng một thái độ khác hẳn lúc nãy… Em trở về một con người vui tươi hồn nhiên như cũ làm nó không tài nào hiểu nổi… Phải chăng nãy giờ là mơ… Mùi thơm ngon kia làm cái bụng của nó réo… Ùng ục…
- Hihi xong rồi… Anh yêu dậy đi…
- À… Ừ, anh không muốn ăn…
- Không muốn cũng phải ăn… Không từ lần sau em không nấu ăn cho nữa đâu… – Còn dỗi nữa… Em như thành một con người khác vậy… Chẳng giống một người vừa nói những lời buốt tim với nó chút nào… Sống lưng nó vẫn lạnh… Người vẫn run… Nhưng cũng ngồi vào ghế và bắt đầu ăn… Nói không muốn cho oai chứ thật ra đói chết người… Em đòi nó xúc, nó cũng chiều… Cầm thìa đưa về phía cái miệng xinh xinh với đôi môi đỏ căng mọng mà nó vẫn không khỏi ám ảnh bởi những lời nói vừa rồi… Tay nó run bần bật lên…...
« Trước1...100101102103104...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ