↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nghe anh Quân tả thì chắc không phải nhỏ dáng đẹp mà là nhỏ Linh kia… Cơ mà hỏi cho biết thôi chứ ai cũng chẳng quan trọng… Quan trọng bây giờ là phải tìm cách giữ được bình tĩnh trước đám đông… Khó nghĩ thật…
- Dạ được rồi, có gì anh chỉ cần nhắn bài hát em tập beat được rồi… Khỏi cần hát, khi nào xong ghép vào một lần là được…
- Rồi Ok… Anh về trước.
- Vâng.
Đạp xe về mà lòng lo lắng, chưa bao giờ nó nghĩ tình huống này sẽ xảy ra… Nhỡ có làm sao thì bị cười thối mũi… Tự nhiên dính vô cái chuyện vớ vẩn này… Tuấn ơi là Tuấn… Chán không chịu nổi… Chuyện này nó cũng phải giấu em thôi… Không thì chắc chết vì ngại mất…
Ngày nhà giáo Viện Nam cũng cận kề… Nỗi lo của nó càng ngày càng lớn hơn thà rằng nếu em để ý thì cũng bớt lo… Đằng này em chẳng thèm nhắn tin hay gọi điện kể từ tối hôm gặp nhỏ P.Anh. Vậy nên niềm khó chịu nhân đôi… Chắc giận nó, nó cũng bực chả thèm gọi hay nhắn tin cho em… Tính em trẻ con , nó cũng trẻ con… Thành ra hai đứa cứng đầu… Làm việc mà nó rất căng thẳng lầm lì chẳng nói chuyện với ai cả… Bao thứ rắc rối lo toan như muốn nổ đầu ra vậy… Còn bài nhạc anh Quân đưa cũng chưa tập hết, xót đoạn cuối nữa… Rồi hết tiền… Khó khăn trồng chất khó khăn…
…
Sau một buổi chiều làm việc mệt mỏi rét mướt, nó ngả người trên chiếc giường cũ kẽo kẹt của căn phòng trọ lạnh lẽo cô đơn… Bụng đói cũng chẳng dám ăn… Tiền chỉ đủ vài ngày nữa thôi… Tiết kiệm vậy… Muốn ngủ cho quên cơn đói mà không thể ngủ được… Cứ ùng ục lên… Nhớ em, cần em mà cứ ngại không dám gọi… Miên man miên man… Đung đưa cái chân với đôi bít tất thủng xuống đất, vắt tay lên trán nghĩ ngợi… Mà… Đói quá… =.=… Chẳng nghĩ nổi… Bỗng chiếc cửa phòng nó hé mở… Gió bên ngoài lùa vào tê tái… Giật mình lồm cồm bò dậy… Ngước lên thì thấy em… Hình ảnh quen thuộc, tay xách bọc đồ ăn… Nay em mặc rất đơn giản nhưng đẹp lạ kì… Một chiếc quần jean và một chiếc áo khoác bông to tướng… Đầu trần, ngọn tóc ngắn phát phơ về phía trước… Em bước vào một cách tự nhiên… Ánh mắt lạnh lùng nhưng không nhìn nó, đặt phịch bọc đồ ăn xuống bàn… Em bắt đầu quay sang phía nó… Nó lúc này thộn mặt vì đang đói mờ mắt chỉ nhìn vào bọc đồ ăn mà nuốt nước bọt… Em lườm nó sắc như dao cạo rồi tiến đến đấm liên tiếp vào ngực nó… Đấm kiểu hết sức chứ không phải đánh yêu gì đâu… Muốn lủng ngực luôn nhưng chỉ im, chắc em rất giận…@@…
- Đánh nữa chết đó…
- Cho chết luôn đi…! Sống chỉ làm khổ con gái nhà người ta…
- Vậy đánh tiếp đi.
- Thui… Đánh tiếp chết đó… – Em bắt trước nó… Mặt vẫn giận dỗi nhưng tay thì xoa xoa…
- Đau không?
- Có…
- Nhớ em không?
- Rất…
- Anh sao vậy?
- Nhớ em…
- Không phải… Cách anh nói chuyện khác… Anh chán em rồi à?
- Không… Anh xin lỗi, anh đang chán anh…
- Tại sao?
- Nhớ em nhưng nhát…
- Khùng thiệt… Hihi, em cũng nhớ anh… Tưởng chán em rồi chứ, thế hóa ra còn nhát à…hihi…
- Ừ…
Em ghì cổ nó xuống hôn… Nụ hôn sâu và mãnh liệt… Liều thuốc này giúp nó cảm thấy đỡ hơn chút… Đúng là con gái có nhiều vũ khí đặc biệt thật…
- Còn chán không…hihi…
- Còn… Giờ thì anh chán em… – Em trợn tròn mắt nhìn nó… Hơi lạ lùng…
- Tại sao?
- Nhanh quá… Không đủ…hehe… – Hai ngày nay gặp được em mới cười nổi, gượng gạo nhưng cũng đủ vơi đi phần nào sự khó chịu, bí bách khi vắng em…
- Gớm ạ… Nay em hiền chưa xử anh đâu đấy…mồm mép càng ngày càng ghê rồi…
- Hiền gì tím ngực người ta rồi chứ hiền…
- Nữa không…!- Em giơ tay lên hù dọa nó… Nó ngồi dịch lại vì sợ… Đầu lắc nguây nguẩy…
- Không… Không…
- Nhớ đó… Dám không gọi điện cho em… Anh giỏi lắm rồi…
- Trời ơi…! Có một vấn đề nói suốt thế… MÁy hết tiền thì gọi bằng niềm tin à… Hay đi vay tổng đài…?- Cũng là một trong những lý do nó không gọi cho em… Nó cáu nên nói hơi to chút… Em có vẻ sợ hay sao… Cúi cúi mặt thì đỏ… Lí nhí…
- Em…xin…lỗi. À… Anh đói rồi đúng không… Em mang đồ ăn nè…
- Ừ… Anh cảm ơn… – Câu nói vô tình này khiến em nấc nấc lên… Bỏ bu, lại khóc rồi… Điên thật… Có vẻ với một cô gái hay để ý như em thì việc người yêu của cô ấy tỏ ra khách sáo sẽ ảnh hưởng nhiều… Nó vô tình không nghĩ ra…
- Khóc… Với lóc… Anh xin em… Em muốn khóc chứ gì…?- Chẳng thèm nghĩ ngợi vì cơn giận…Nó kệ, muốn ra sao ra… Lấy xe chạy khỏi phòng và đi… Đầu nó giờ đâu cần một chỗ để dập tắt mọi sự khó chịu… Cái em mong muốn là một thằng có ý chí tiến thủ chứ không phải thích nản chí như nó… Hết tiền, áp lực học thì, lo nghĩ cuộc sống… Chán đời thật…
- Em… Xin lỗi… Em xin anh… Anh ở lại đi… Em xin anh…huhu…
Mặc cho em khóc lóc van xin… Nó vẫn giằng chiếc xe của nó kiểu như đang ăn cướp vậy… Bất ngờ em mất đà ngã bệt xuống đường òa khóc… Nó muốn đỡ em dậy nhưng lại không… Trèo lên xe nhìn em… Rồi vọt đi… Để lại đằng sau con mắt ngỡ ngàng của em… Tiếng khóc cứ thế nhỏ dần… Hối hận, đau khổ… Yêu em nhiều lắm nhưng hình như hai đứa không thể nào hợp nhau được… Hai tính các trái triều… Chẳng lẽ lại chia tay… Nghĩ đi nghĩ lại tự nhiên buồn… Chỉ biết trách mình dễ yêu…
Chap 79:
Bứt rứt khó chịu cũng chỉ là cảm xúc mà cảm xúc rồi cũng sẽ qua thôi nhất là với một thằng máu lạnh như nó… Cái gì cũng để tâm, cái gì cũng suy nghĩ… nhưng được có chốc lát, Cũng chẳng biết mình đi đến đâu, chỉ nhìn dòng người cùng nhưng cơn gió mạnh rét buốt đôi tay cầm mà thấy nhẹ lòng… Chiếc xe được gạt chân trống ở cây cầu Long Biên, cây cầu chứng kiến cách ngỏ lời yêu của em và nó trong một đêm mưa bão… Giờ thật lạnh lẽo, cũng không hiểu sao nó lại đến đây nữa… Đèn đường cũng không đủ để nó thấy thanh sắt cao nhất của cầu hay những cánh đồng cộng dòng sông đỏ nặng phù sa phía dưới kia… Bóng tối như bao phủ mọi thứ dù mới chỉ 7h… Cái giờ mà mọi người ta quây quần cơm nước cùng gia đình… Nhưng có đây lại có một thằng sinh viên đi lạc giữa dòng đời đưa đẩy phải gánh chịu… Không có gia đình lúc này… Bụng đói, cô đơn… Bỏ qua tất cả những lời mời ngô nướng, khoai nướng của những hàng quán vệ đường trên cầu… Nó ngả người giữa đường tàu… Như một thằng ăn xin, mặc cho chiếc xe nằm trỏng trơ đấy… Tối nên không ai để ý… Trời đêm đen thăm thẳm giống như hố sâu đời nó vậy… Rủi có chuyến tàu nào đi qua cán nó thành vài khúc thì sao nhỉ?… Chết thì sẽ như nào nhỉ? Giải thoát hết chăng.?
…
Một tiếng trôi qua cũng là một tiếng khiến nó bình tâm hơn một chút, cái cảm giác bực tức bồng bột kia vơi đi phần nào, thay vào đó chỉ còn hối hận bởi những gì gây ra cho em… Ngồi dậy đau hết cả người vì nằm trên đường tàu… Điều đầu tiên nó nhìn là chiếc xe máy vẫn còn nguyên vẹn, những hàng quán trở nên tấp nậphơn và vài cặp nam nữ đã đứng tựa vào nhau tâm sự… Tự nhiên thấy mình dại, đêm đông trời rét căm căm… Không ở nhà ôm người yêu lại chạy tuốt ra đây… Nằm. Lại đứng dậy phủi bụi trên người, cầm xe phóng vụt đi… Về đến phòng, đóng cửa nhưng phòng sáng… Chắc em vẫn chưa về. Có lỗi với em, xin lỗi nhiều rồi, hết lần này đến lần khác lại tái phạm… Chỉ do cái điên trong nó… Căng thẳng vì lo nghĩ, hối hận chần chừ rồi cũng bước vào… Căn phòng lạnh lẽo, đồ ăn được bày ra đĩa trên bàn đóng váng mỡ vì lạnh… Cái hình dáng bé nhỏ quen thuộc kia đang nằm trên giường quay vào góc trong… Lâu lâu bờ vai đó lại run lên một cái bởi tiếng khóc thút thít phát ra… Khẽ ngồi xuống giường chạm vào mái tóc rồi vai em…...