Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Chị thanh toán cho tôi bàn 20… – Một giọng con trai, cũng chẳng chú ý lắm… Nhưng nó cũng quay qua… Nhỏ P.Anh lộng lẫy trong bộ đầm đen tuyền… Khăn bông quàng qua cổ và chiếc áo choàng cũng đen… Bộ tóc bạch kim xoã ngang eo như đang chơi đùa với từng cơn gió thổi vào từ bên ngoài… Đẹp mê hồn… Đến cả thằng Tuấn cũng không chớp mắt, nhưng nhỏ P.Anh chẳng thèm nhìn nó, khuôn mặt lạnh băng của vị thiên thần cánh đen dành cho kẻ nào dám nhìn vào sẽ thấy sự lạnh lùng không quen biết… Vô thức, nó cất lên tiếng…
- Phương…Anh…
Anh chàng đẹp trai đi cùng nhỏ trông có vẻ lịch sự… Nhìn nó bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên…
- Phương Anh…em quen họ à…?
Nhỏ chợt nhìn lên chạm vào mắt nó… Đôi mắt lạnh và trong như ngọc có vẻ buồn man mát… Nhỏ im lặng… Lòng nó chợt nhói…
- À… Mình nhận nhầm người… Xin lỗi hai bạn…
- Vâng… Không sao anh… Về em… – Chàng trai lịch sự…với hai đứa nó, Nhỏ gật đầu, cậu ấy dắt tay nhỏ ra bên ngoài… Không một cái ngoái nhìn từ ai đó… Từng cơn gió lạnh buốt đập vào người nó… Cơn lạnh trong người nó cũng tràn ra… Từ con tim này… Có vẻ nó đã quá tham lam rồi…
Chap 77:
Đi đường về rét buốt, tay trần, chân trần. Nhưng không thấy lạnh. Đơn giản cảm xúc như ngừng lại, cũng hơi bực vì điều nó vừa nhìn thấy, cũng hơi đau. Nói vậy cũng chẳng biết nó đang thế nào. Có lẽ cái quặn tim nhiều hơn nó nghĩ. Vẻ bề ngoài của anh chàng kia đúng thật. Không chê được điểm nào, đẹp trai, lịch sự… Hơn hẳn nó. Điên quá. Tự nhiên đi so sánh… Có lẽ cậu ta là người yêu của nhỏ… Thở dài, muốn dẹp mớ cảm xúc qua một bên… Nhưng đầu nó cứ văng vẳng câu nói yêu của nhỏ hôm còn trong viện… Phải nói thế nào nhỉ…? Nó đang yêu một người… Nhưng lại tiếc vì người nói yêu nó đi cùng người khác… Thật phức tạp… Nó luôn luôn chưa đủ lớn để hiểu… Hoặc cũng không muốn hiểu… Nỗi đau cứ lớn dần lên… Tham lam lắm Minh ạ… Hình ảnh em cứ chạy đâu mất… Thay vào đó là con mắt băng giá kia tưởng chừng đã tan giờ lại khép lại… Mang một cái lạnh thấu xương, ánh nhìn của nhỏ P.Anh thật đáng sợ và cũng thật mê hoặc nó… Nó bị ám ảnh bởi những gì nó thấy được từ mắt nhỏ… Yêu, đau, buồn, hận… Tủi… Lạnh… Thật sự rất lạnh… Hơn HN lúc bấy giờ…
- Ông sao đấy?
- Sao đâu?
- Lạ đếu gì ông nữa… Nhỏ P.Anh đẹp nhỉ…?
- Ừ…
- Thằng kia cũng đẹp trai nữa… Chắc người yêu nó…
- Ừ…
- Thế giờ ông thấy sao…?
Nó ngạc nhiên bởi câu hỏi của thằng Tuấn… Đúng là sau câu nói của thằng Tuấn nó thấy tim nó nhói lên thật… Thằng này tính thử nó chắc…
- Thấy bình thường…
- Điêu vãi… Nghe giọng đã thấy nhột rồi… Tiếc hả?
- Tiếc gì…?
- Cái P.Anh tôi biết nó thích ông…
- Không phải đâu…
Dường như chẳng chú ý đến câu nói của nó… Thằng Tuấn tiếp…
- Nhưng ông có người yêu… Tội nó nhẻ… Mà mẹ bố ông, lắm mối tối nằm không… Tưởng sau đợt ấy chia tay cái Ly thế mà vẫn yêu… Sợ thật… Tui cũng chẳng hiểu ông nghĩ gì nữa, biết là nhạt nhưng vẫn cố làm nó đậm… Tui thì thấy cái P.Anh nó thế nào ấy… Nói chung xung quanh ông toàn người đặc biệt… – Thằng Tuấn như chọc ngoáy thêm vào lòng nó khiến đau thêm… Nhưng phải nói người ngoài cuộc thì thường sáng suốt hơn người trong cuộc… Từ lâu nó đã thấy nhỏ P.Anh rất lạ… Nhưng lạ theo cách nào mơ hồ chẳng thể nghĩ ra… Sống trên đây đúng là gặp nhiều thứ khiến nó phải suy nghĩ thật… Chắc hôm nào về quê để tĩnh tâm thôi… Nó cũng chẳng để tâm đến em nữa… Kiểu như đang đói thì ngưng hết đói… Hết yêu tạm thời, sự bất cần lại trở về… Nó mặc kệ… Chắc bị nhỏ P.Anh làm nó ảnh hưởng… Chán thật… Về phòng, thằng Tuấn chào nó rồi đi luôn… Ném cái điện thoại ra giường, cũng không muốn nhắn tin… Đôi khi nồng nhiệt quá cũng chẳng đi đến đâu, sẽ mau chán… Đó là cái cách bào chữa cho nó khi mà nó chẳng muốn nhắn tin thông báo với em… Bởi vì trong đầu nó giờ đang nghĩ đến một người khác… Cởi chiếc áo khoác rồi vô WC lau mặt… Nhưng làn nước lạnh buốt chẳng thể làm nó tỉnh táo hơn gì cả… Vẫn đau đầu bởi ý nghĩ không định hình… Tưởng chừng nó đã quên mất điều gì đó quan trọng lắm… Nhìn lại mình trong gương, tàn tạ quá… Nó đã khát khao một tình yêu khi yêu Ly… Nhưng hình như tình yêu của em dành cho nó chưa đủ hay sao mà lúc nào cũng chỉ muốn gặp em… Nhìn em cười… Nói chuyện với em… Vậy mà vẫn chưa đủ… Sự đa tình đó khiến nó bị nhỏ P.Anh hấp dẫn lại kì bằng một cách nào đó… Rồi cũng không còn là đơn thuần thích nữa mà nó thật sự có tình cảm với nhỏ… Chán thiệt… Tự nhiên thấy ghê tởm chính mình… Tự nhiên thấy có lỗi với em… Đúng là, nói là một chuyện làm lại là chuyện khác… Thề, hứa… Của em nó phớt lờ đi… Tự tát vào mặt mình vài cái… Nó gằn giọng…
- Kệ mẹ nó… Đéo cần…!!- Lần đầu tiên nó chửi bậy, tại nhỏ P.Anh… Chẳng biết sau câu đó, “nó” là ai? Và nó không cần cái gì?… Nhưng nó thấy nhẹ nhõm hơn nhiều…Bước ra khỏi WC đầu ngổn ngang suy nghĩ về em… Lại tiếp tục tự hứa sẽ chung thủy… Cơ mà làm nổi không đây….
Đắp cái chăn mỏng phủ thêm một lớp áo mùa đông mà mẹ để trong balo cho… Tắt điện đi ngủ…

Một tiếng trôi qua, ngủ không được mà mắt cứ thao láo… Phần vì chân bị cước vì rét cứ ngứa và đau, co cứng vào… Quấn chăn bằng áo len rồi cũng không hết khó chịu. Sợ thật. Điều này thấy nó hối hận vì không đến nhà em. Dù có ngại cắn rứt lương tâm vì có lỗi với em nhưng vì rét nó vẫn muốn sang. Nghĩ vậy thôi chứ, thách ai dám đi đêm HN vào giữa tháng 11 luôn @@.
Nằm chút nữa vì mệt nên nó cũng ngủ được 3h sáng. Sang ngày mới rồi mà nó vẫn hiện hữu một nỗi buồn không tên…
Sáng đầu tuần vào mùa đông của HN luôn mang cho con người ta một cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng thanh thoát nhẹ nhàng… Nó bị đánh thức bởi tiếng giao hàng ngô nướng của ai đó… Cũng thoảng thoảng đâu đây cái mùi thơm thơm khét khét, quen thuộc khi cùng nội quây quanh bếp lửa nướng ngô… Nhớ mãi ngày đó đông rét mướt, cảm giác ùa về… Nhớ gia đình… Cũng dễ hiểu thôi khi đêm qua nó đã hụt hẫng thế nào… Trời bên ngoài tối om nhưng đồng hồ phản bác lại bức tranh không màu đó bằng 7h… Lật đật dậy VSCN để đi học… Cái buốt khủng khiếp khiến người nó tê cứng khi chạm phải dòng nước lạnh… Còn rát nữa, hình như bị nẻ rồi… Gió đông HN thường khô mà… Tỉnh táo thêm chút nó đóng một đống quần áo đủ để ra ngoài, người trông to lên nhiều… Đến bàn chân nay biết ý cũng đi đôi tất thẳng vô… Hên là thủng dưới đáy nên chẳng ai biết cả…
Lóc cóc chiếc xe đạp trên phố sáng HN vào đông… Trời xám xịt, tối, gió mùa về tạt vào nó rét buốt… Đôi găng tay của em cũng không giúp tay nó khá hơn là bao… Chỉ thấy chút hơi ấm của những hàng quà sáng là đỡ, học sinh đông vì ngày mới đầu tuần đi học… Đứa nào cũng mũ len, khăn quàng, bịp tai… Khiến nó hơi tủi thân… vì từ bé chưa bao giờ sở hữu những đồ vật xa xỉa như thế… Họa chăng chỉ là đôi bít tất cũ của bố thôi… Cảm nhận cái vẻ lạnh lùng nghiêm nghị này của mùa đông HN khi băng qua phố phường, khiến nó tê tái một chút vì chẳng thể quên hình ảnh tay trong tay của nhỏ P.Anh với anh chàng người yêu của nhỏ… Một chiếc lá còn xót lại trên những cành cây trơ trụi rớt xuống làm cho cảnh vật hoang vu đi nhiều so với HN lúc hè… Hajzz… nhỏ P.Anh có vẻ ảnh hưởng đến nó nhiều so với những gì nó tưởng tượng… Loanh quanh lúc cũng đến cổng trường quen thuộc… Dắt chiếc xe đạp vào bãi đỗ chợt nhìn thấy một vài đôi đang lắm tay nhau đi qua hành lang trước cửa lớp… Nó chợt nhớ và muốn tìm hơi ấm bàn tay khi ở bên em… Từ qua đến giờ không gặp rồi còn gì… Có mới lới cũ, cũ rồi lại chán mới… Cứ như một vòng tuần hoàn của em và nhỏ P.Anh quay quanh nó vậy… Ngồi trong lớp rồi mà nó vẫn nghệt ra tưởng tượng… So sánh… Sắc “đẹp “thì em không bằng nhỏ…” xinh” em lại xinh hơn… Có vẻ nhỏ P.Anh mang điều gì đó già dặn hơn tuổi thì phải… Tính cách thì dĩ nhiên em hay hơn nhỏ rồi… Hồn nhiên, ngây thơ… Kiên quyết, nhỏ thì chỉ 1 từ thôi… Lạnh. Nói thì nói vậy chứ, tính em và nhỏ nó vẫn chẳng thể hiểu hết được… Nhất là em, nhiều lúc như bị đa nhân cách vậy… Còn về cách ăn mặc thì em cá tính hơn nhỏ P.Anh vì em là chủ shop quần áo mà… Nhưng nhỏ P.Anh cũng chẳng kém cạnh gì bởi những bộ đồ nhỏ mặc luôn quyến rũ cộng thêm quí phái… Loạn đầu vì kiểu so sánh kì lạ này… Hết mọi thứ rồi, cái đầu của nó lại sang “tóc”… Ừ thì cả hai đều có kiểu tóc chẳng hợp tính nó tẹo nào… Nhỏ P.Anh tóc dài đẹp… Nhưng nhuộm, tóc em tuy không nhuộm nhưng lại ngắn kiểu Vic gì đó mà em nói… Thở dài một cái, nghĩ vậy mọi chuyện cũng chẳng khá hơn chút nào… Chẳng đi đến đâu… Phải nhanh tiễn cái cảm xúc khó chịu kia đi thôi… Bứt rứt lắm nhưng nó cũng phải hiểu rằng, người đẹp thì phải yêu người đẹp chứ… Nhỏ đẹp như vậy chẳng nhẽ lại yêu một thằng xấu xí quê mùa như nó chắc… Nghĩ đến đây lại thấy kì lạ… Em cũng đẹp cơ mà… Dù biết câu trả lời rồi nhưng nó lại quên… Tại sao em lại yêu nó nhỉ?… Chợt, lại nghĩ đến nhỏ Chi… Lâu lắm rồi không thấy nhỏ… Rất lâu, kiểu nhỏ Chi tách ra khỏi nhóm em luôn rồi ý… Có lần hỏi qua loa thì em nói, nhỏ Chi thích học lắm nên không rủ đi chơi được… Vì ngành nhỏ theo học rất bận bịu đòi hỏi sự tư duy cao… Với nhỏ Chi thì không thể được nên chỉ có chăm chỉ thui… Đó, nó cũng không hỏi nữa vì sợ em hiểu lầm… Ngửa đầu ra sau một cách tự nhiên như chẳng có ai trong lớp… Hồn nó như treo ngược cành cây vì nãy giờ chẳng để ý gì…toàn tự do theo đuổi ý nghĩ về gái… Phải “Gái” Sắp thi rồi mà còn như thế này thì học hành gì nữa…? Nhủ ngay từ đầu là lên đi học thôi… Thế mà cái tính hám gái từ nhỏ chẳng bỏ được… Nhớ ngày mới lên HN đã biết tia rồi… Khổ, kết luận từ lúc mới lên là ” HN toàn gái xinh.! ” Tưởng sướng lắm ai dè dính vào mệt người… Giá như nó không vào phòng trọ cùng anh Cương, giá như nó không gặp chị, giá như nó không gặp nhỏ Chi… Mọi chuyện sẽ khác… Lại cúi đầu xuống, đập đập vài cái cho tỉnh… Bỗng một cảm giác lạnh sống lưng đến… vì cả lớp tự nhiên im bặt…...
« Trước1...979899100101...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ