↓↓ Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Em… thích… anh. – Lan nhẹ giọng rồi nói.
- Anh chưa nghe rõ. – Tôi phì cười, nhưng cũng hạnh phúc lắm vì tôi cũng yêu em.
- Em thích anh, em yêu anh. – Lan nhắc lại rồi ôm chặt lấy tôi, rút vào ngực tôi mà trốn.
- Ừa. – Tôi ôm lấy người con gái ấy.
- Anh giống như cơn mưa kia vậy, lạnh lắm luôn. Cơn mưa bất chợt, thấm sâu vào đất, cũng giống như anh vậy đó. Làm em bất chợt yêu anh và thấm sâu vào trong tim luôn đấy anh, trái tim thủy tinh xanh, biểu tượng cho nước, băng và sự thủy chung đấy anh ạ. – Lan thì thào nhỏ dần.
- Ừa. anh biết chứ. – Khẽ siết đôi tay lạnh giá ôm chặt lấy em như sợ khi buông ra thì em sẽ biến mất.
- Hi, anh lạnh lắm rồi kìa. – Lan cười rồi quay nhìn tôi..
- Ừa.
- Ngủ thôi anh. – Lan nói rồi kéo tay tôi vào.
Bầu trời đêm chứng giám cho tình yêu hai đứa, cơn mưa có thể là vị mục sư trong lễ đường và Lan, cô dâu xinh đẹp của tôi.
Tình yêu như một phép màu nhiệm, có thể chữa lành mọi vết thương của một tâm hồn đang tổn thương và cũng có thể chữa lành một quá khứ không êm đẹp.
Chương XII.
Tia nắng sớm chiếu qua những khe cửa sổ nhỏ của căn phòng bệnh, nhướng đôi mi khẽ vươn vai vì sợ làm Lan thức giấc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy đang ngủ, môi em ấy vẫn mỉm cười nhìn như con nít vậy. Hìhì.
Nhìn qua chiếc giường bên cạnh thì không thấy Vy đâu nữa, có lẽ cô nhóc này đi về nhà lấy đồ hay mua đồ ăn sáng gì đây. Ngồi không vậy cũng chán, nên đâm ra nhìn Lan ngủ, lúc em ngủ không khác nào thiên thần vậy, à mà lúc thức em cũng là thiên thần mà.
- Bắt quả tang anh nhìn lén nha. – Lan mỉm cười mà nói, mắt em vẫn còn đang nhắm làm sao biết tôi nhìn lén em được chứ.
- Uầy, chưa mở mắt mà biết anh nhìn lén hay vậy. – Tôi cũng cười, nụ cười như chào em vào buổi ban mai.
- Hihi, hơi ấm của anh đấy. – Em nói rồi choàng tay ôm tôi.
- Ừa.. thôi dậy đi nè. – Tôi nhéo mũi em.
- Đau em, thì giờ dậy nè. – Em khẽ nhăn mũi rồi cốc yêu lên trán tôi.
- Ừa, hì.
Người yêu tôi có lúc cũng tinh nghịch lắm đấy.
Lan kéo tôi đi rửa mặt, có em buổi sáng luôn bình yên lạ thường. Sau đêm qua, em có vui lắm thì phải, luôn cười nói có vẻ cô bé Lan nhút nhát hay khóc, ít nói ngày xưa có lẽ bị tôi làm cho thay đổi rồi, à mà tôi cũng như vậy mà, cũng vui lắm chứ.
À mà nãy giờ vẫn chưa thấy Vy quay lại nhỉ, em ấy đi đâu vậy cà. Tôi và Lan dậy thì cũng đã 7 giờ sáng, lúc này là gần 8 giờ 15 phút rồi vẫn chưa thấy em quay lại, cái bệnh viện tỉnh này xa thì cũng có xa nhưng nếu đi về nhà lấy đồ thì sao đi hơn một tiếng lận cơ chứ.
- Lan nè!. – Tôi gọi em khi em đang ngồi trong vòng tay tôi.
- Dạ, sao anh. – Lan ngước nhìn tôi, đôi mắt đen kia mở to đầy tò mò.
- Vy đi đâu mà giờ này chưa về vậy.
- Em ấy đi về nhà lấy chút đồ, rồi mua đồ ăn sáng luôn, lúc nảy em nhớ anh hỏi rồi mà. – Em nhíu mầy tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
- À ừ… Anh quên mất. – Ủa, tôi hỏi lúc nào vậy nhỉ?.
Ngồi ôm Lan nói chuyện một chút thì Vy cũng về, lúc này trên tay em đang cầm ba hộp cơm và một số đồ dùng khác, nhìn em có vẻ hơi khó chịu khi thấy Lan trong vòng tay tôi. Lan hình như nhận ra được ánh nhìn ấy thì vội ngồi dậy mà chạy ra lấy phụ đồ. Vào lúc ấy Vy cũng cười nhưng trong mắt tôi có lẽ đây là một nụ cười buồn.
- Wow!. Cơm sườn. – Tôi reo lên khi mở hộp cơm ra, tự nhưng thèm cơm sườn thế không biết nhìn miếng sườn to và cái ốp la vàng.
- Hihi, thấy em mua hay không anh ngốc. – Vy cười tươi khi thấy tôi như vậy.
- Hì. Chỉ có bé Vy hiểu anh nhất. – Tôi ra dấu number one.
- Aaa. – Nhìn qua thì Lan nhéo và lườm tôi, chết cha, không lẽ…
- Người yêu anh tuyệt vời hơn được chưa nào. – Tôi cùi xuống thì thầm vào tai em.
- Hứ, anh lo ăn đi nhé, còn uống thuốc đó. – Em ngượng ngùng khống chế rồi đưa bớt nữa miếng ốp la cho tôi.
- Ok!. Hì.
Buổi sáng bình yên với những câu vui đùa của hai chị em, có tiếng cười, có tiếng nũng nịu và thỉnh thoảng cũng có tiếng la làng của tôi. Ngồi ở riêng một góc cứ tưởng sẽ thoát khỏi những trò đùa giỡn của Vy. Nhưng không ngờ những trò đùa của Vy cộng thêm sự hợp tác cực kì ăn ý của Lan thế là tôi khốn đốn.
- À mà Lan này, em có nói gì về bệnh của anh cho nhà anh biết không?. – Tôi bất chợt hỏi Lan vì sợ người nhà tôi biết mà lo lắng cho tôi.
- Hì, không có đâu anh. – Lan mỉm cười.
- À ừa. – Trong lòng tôi mừng thầm.
- Em biết anh đang suy nghĩ gì mà, hihi. – Em ấy nheo mắt, nghiêng mái đầu nhìn tôi cười.
- Ừa hì.
Người yêu tôi hiểu tôi ghê.
Nếu có ai hỏi ngay lúc này tôi có cảm giác gì thì tôi sẽ không ngần ngại mà nói đang rất hạnh phúc, có cô người yêu vừa đẹp, vừa thông minh và hiểu được tâm lí bạn trai mình thì còn gì bằng nhưng có điều hơi dữ thì phải. Hì hì..
- Hôm nay chị nghỉ học đúng không?. – Vy quay qua hỏi Lan khi em ấy nhìn lên chiếc đồng hồ tròn trên tay.
- Ừa hì, em xin cho chị nghỉ hai buổi nhé. – Lan mỉm cười nói..
- Ủa mà còn anh thì sao. – Tôi ngơ ngác hỏi về tình hình đi học của mình.
- Anh thì cho nghĩ một tuần luôn. – Vy nheo mắt nhìn tôi.
- Uầy, gì nghỉ nhiều vậy?.
- Ơ hay, anh xem cái đầu anh đang đội cái gì kìa. – Vy nhăn mặt mà trách tôi.
Mà bệnh viện ở đây cũng hay thật bệnh nặng hay nhẹ chỉ cần nhập viện là nằm ít nhất một tuần.
- À ừ.
- Hihi. – Lúc này anh đang rầu mà em cười được hở Lan.
- Thôi em về đi học đây. – Vy nói rồi đứng dậy.
Khi cái bóng dáng nhỏ nhắn của em khuất sau cánh cửa, trong lòng tôi cảm thấy một chút hụt hẩn như thiếu mất một thứ gì đó vô hình. Trong lòng tôi lúc này khi nhìn bóng em đi giống như một lò bếp than lạnh giá chưa có một ánh lửa ấm áp.
- Hihi. – Tiếng cười của Lan bên tai..
- Hở?. – Tò mò nhìn em, lúc này em đang chống cằm nhìn mặt tôi.
- Hihi.
- Mặt anh dính gì à?. – Tôi đưa tay lên coi thử mặt mình có dính gì không.
- Hihi, không anh à. – Em mỉm cười rồi đưa tay nắm lấy bàn tay tôi.
- Ơ.
- Hihi, không phải vì dính gì em mới nhìn anh đâu, em luôn nhìn anh mà.
Em thì thầm rồi tựa lên vai tôi, ánh mắt ẩn hiện một cái gì đó vui tươi, hạnh phúc và ấm áp.
- Ừa.
Mỉm cười rồi quàng tay ôm lấy em, hạnh phúc nhỏ nhoi thế thôi mà.
- Lúc trước anh có để ý đến em không?. – Nàng bất chợt mỉm cười hỏi rồi ngã mình dựa vào lòng tôi.
- Hình như không. – Tôi buộc phải nói thật vì không muốn lừa gạt người mình yêu.
- Hi, em biết mà, lúc ấy anh chỉ nhìn em, em cứ tưởng anh cũng như mọi người con trai khác, sẽ theo đuổi rồi tán em nhưng anh không vậy anh vẫn giữ khoảng cách nhất định khi đùa giỡn với em Vi hay lúc nói chuyện với em, lúc đề nghị anh ở lại ngủ với em và Vy thì anh đỏ mặt mà từ tìm mọi lí do từ chối, lúc đó em hiểu anh ngại vì điều gì.
Nàng dựa vào vai tôi nhẹ nhàng nói từng lời về những cảm nhận về tôi trước giờ.
- Anh hiểu mà. – Siết chặt vòng tay ôm em, cảm thấy lòng mình tự ấm áp.
- Rồi qua từng ngày, em cảm nhận được em yêu anh nhiều hơn, cứ mỗi lần nhìn anh với Vy đùa giỡn, nhìn anh cười, em cũng muốn làm một cái gì đó để làm anh cười như Vy. Những khi cả lúc em không làm anh cười, ít nói chuyện với anh hơn Vy nhưng anh vẫn quan tâm em, em cảm thấy lòng mình ấm hẳn lên.
- Ừa, hì.
- Mà anh cũng ngốc lắm, ngốc như chính cái tên mà Vy đặc cho anh đấy. Lúc em vừa dọn đến kế nhà anh, em có bắt gặp anh đang nhìn về phía mẹ em tò mò nhưng chỉ không chừng 10 giây thì quay lại với việc mình đang làm, lúc đó em nghĩ anh sẽ nhìn em và Vy không chớp mắt chứ. Hihi.
- Lúc đó anh cũng không để ý mấy.
- Hihi em biết mà, anh nhớ lúc Vy chọc em vào lúc sáng không. – Em nhéo nhéo má tôi rồi hỏi, nghịch ghê....