Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1
Truyện: Hồi Ức Mang Tên Em
Tác giả: SuBIn.
Thông tin cá nhân:
Tên thật: Hồ Nhựt Tân
Sinh năm: 30/08/1999.
Công viện hiện tại: Học sinh trường Trung Học Phổ Thông Phan Bội Châu. Thành Phố Phan Thiết. Tỉnh Bình Thuận.
Địa chỉ liên lạc: 19/7 Hẻm Hoàng Hoa Thám. Khu Phố 6. Phường Phú Trinh. Thành Phố Phan Thết. Tỉnh Bình Thuận.
Số điện thoại liên lạc: 0907860876.
Email: kyuccondaulamaimai@gmail.com
FaceBook: Su BIn
Tóm tắt:
Lan, Vy!. Một năm rồi hai em nhỉ, một nằm kể từ ngày chúng ta gặp nhau phải không hai em, anh vẫn nhớ ngày đầu Vy hái hoa ở vườn anh, anh vẫn nhớ lúc Lan dẫn cô em mình qua mà xin lỗi. Hai em đã thay đổi rất nhiều con người của anh, một thằng nhóc bất cận không quan tâm đến mọi người xung quanh bây giờ cũng đã chịu cởi mở hơn, biết yêu thương và kính trọng những người tốt đối với mình xung quanh. Cảm ơn hai em rất nhiều, nếu không có hai em chắc anh sẽ luôn sống với cái lạnh lùng, bất cần của bản thân. Thật sự cảm ơn hai em, hai người con gái anh yêu rất nhiều và kể cả sau này.
Vậy là đã tròn một năm từ ngày đầu tôi gặp hai em, những phút giây này tôi sẽ giữ mãi bên mình cho đến mai sau dù cuộc sống của tôi có như thế nào đi chăng nữa thì kỉ niệm và ký ức về hai người con gái tôi đã yêu sẽ mãi không phai nhòa.
Chương I.
Trong cuộc sống của tất cả lứa tuổi học sinh, ai ai cũng có những mối tình thuở học trò, sự ngây ngô của lứa tuổi hay mộng mơ, hay có những suy nghĩ về một mối tình đẹp như tranh vẽ, nhẹ nhàng lãng mạn như phim Hàn Quốc.
Sự may mắn trong cuộc sống, tình yêu là những điều tất yếu của một con người. Có những người gặp được một nửa kia hoàn hảo của trái tim mình, gặp được một anh chàng thật tốt, hay một cô nàng ngoan hiền nhưng mặt trái thì có những cặp đội cũng gặp những lân đân lận đận trên con đường tình duyên của mình.
Cũng sẽ có những trường hợp ngoại lệ ví dụ là người yêu đi du học hay gia đình ngăn cấm, nhưng chắc có lẽ trường hợp của tôi là một trường hợp hiếm ở trong vòng luẩn quẩn phức tạp của cái được gọi là “tình yêu”. Hỡi thế gian tình là gì?
Noel Lạnh giá.
Last christmas!
I gave you my heart (gave you my heart)
But the very next day you gave it away (gave it away)
This year
To save me from tears
I’ll give it to someone special (special).
Bản bài hát Last Christmas cứ vang lên trên con phố Nguyễn Huệ phát ra từ những hàng tạp hóa ven đường.
Nhìn bao người cứ đi thong thả, trò chuyện với nhau trên từng con phố to nhỏ, từng cặp đôi bên nhau, trao nhau từng món quà, từng hơi ấm cho nhau.
Chỉ có tôi, một mình lang thang khắp các nhà thơ trong thành phố, cứ như người tự kỉ vậy. Nhìn người người hạnh phúc với nhau mà tôi chợt chạnh lòng, có lẽ tôi cũng như những người khác, cũng có được hạnh phúc hay chỉ do tôi quá vô tâm mà phải chịu kết quả của ông trời trừng phạt như thế này.
- Con mua gì không?.
Một người phụ nữ đứng tuổi đẩy xe chứa toàn bánh kẹo mời tôi mua. Khi thấy tôi dừng lại ngay bên cạnh để quan sát đường đi vì nãy giờ mãi suy nghĩ nên tôi đạp xe trong vô định.
- Lấy cho con mấy cây kẹo này. – Tôi thò tay vào những rổ kẹo mà lấy nào là bạc hà, cà phê, sữa bò v.v…
- Tất cả của cháu nhiêu vậy cô. – Tôi chìa đống kẹo cho cô ấy thấy để tính tiền.
- Của con 10 ngàn. – Tôi lấy ra 2 tờ 5 nghìn đưa cho cô, trong túi chỉ còn vẹn nhiêu đó và hên là vừa đủ tiền.
- Cảm ơn con, giáng sinh vui vẻ.
- Giáng sinh vui vẻ.
Tôi lại thong thả đi khắp thành phố, tiếp tục cuộc dạo chơi giữa phố người.
Cái trời đông giá lạnh chắc sẽ không ai ra biển, ngồi ở một bãi cỏ xanh tối đen, từng cơn gió biển cứ thổi rì rào bên tai tôi, lạnh. Tôi chỉ biết mình có thể cố gắng giữ ấm cho mình bằng chiếc áo ấm.
Đêm ấy là đêm dài nhất cuộc đời tôi lúc ấy, 10 giờ ra khỏi nhà đi khắp nơi, từng nhà thờ và ngồi ở ngoài biển đến 3 giờ sáng.
Khi đọc đến đây không biết sẽ có ai thắc mắc vì sao tôi không về nhà, vì noel nhà tôi rất thường là sẽ đi về ngoại nhưng năm nay ngoại lệ là tôi không đi và bù lại là lang thang như thế này.
Một thằng nhóc như tôi chỉ biết cách đón giáng sinh một cách lặng lẽ một mình.
Vào tháng 12, những cơn gió lạnh của mùa đông luôn làm cho không khí ở thành phố biển Phan Thiết buộc phải mang một cái áo ấm bên mình, phố phường cùng những ngọn đèn đường chạy dọc theo từng cơn gió ngược hướng, gió thổi bay thổi luôn những muộn phiền để con người có thể gạt bỏ đi cái quá khứ mà tiếp tục bước tiếp theo tương lai.
Con đường Nguyễn Tất Thành rạng rỡ trong ánh đèn đùa nghịch, những vì sao trên trời chiếu sáng trên nền bầu trời đen huyền ảo, lung linh rực rỡ phát sáng, và có thể hai trong vô số vì sao sáng trên bầu trời sẽ mang tên hai em.
Tôi là một cậu con trai sinh ra ở một miền quê ở ngoại ô thành phố Phan Thiết, tuổi thơ gắn liền với những cơn gió thổi rì rào trên những cánh đồng thơm mùi lúa chín, những góc đa già luôn vẫy gọi hay tiễn đưa đi những vị khách, hay mùi hoa sữa thơm ngọt ngào giữa nắng trưa. Hay những trò chơi cùng những đứa trẻ chăn trâu, nào là đá bóng, rượt bắt, ô ăn quan v.v… Nhưng nếu có thể ở miền quê này mãi thì chắc rằng tương lai tôi sẽ hoàn toàn khác, sẽ không có những bước ngoặc của cuộc đời và sẽ không có một cơ duyên để gặp hai em.
Không biết như thế nào mà ông trời cho tôi những cái tính tình quái gở và những đặc ân cho tôi. Khi chuyển vào Phan Thiết, chỉ mới lớp năm thì tôi đã biết đến cái cảm giác rung động đầu đời. An Khánh người đã lén lút bỏ vào trong hộc bàn tôi mẩu giấy ghi “mình thích bạn” một cách vô tư của trẻ con. Và những lời vô tư thốt lên khi tôi thấy một người chơi Guitar bên lề đường, và tiếng hát vang của An Khánh
- Khánh hát hay thật đấy.
- Hi. Nếu được hát khi có nhạc cụ đệm thì sẽ hay hơn.
- Nhạc cụ nào?
- Piano, Guitar.
- Piano, Guitar à ?.
- Ừa, hì.
- Sao này Tân đệm cho Khánh hát nha.
- Thật không? Hi.
- Ừa, Tân hứa.
- Hihi. Tân hứa đó nha.
- Ừa hứa.
- Ngoắc tay chịu không.
- Ừa.
Cái ngoắc tay khi ấy…
Tôi quyết định ngày hôm nay,ngày valentine năm nay tôi sẽ gảy Guitar, sẽ đàn cho em hát như lời hứa của chúng tôi ngày ấy. Vào 3 năm về trước.
Tôi dẫn con chiến mã (xe đạp) của mình ra rồi đi ra ngoài trước nhà, đeo cây đàn Guitar vào vai rồi đạp đi, đường phố hôm nay rất đông, từng cặp đôi đi chơi với nhau nhiều vô kể.. Những cặp đôi đưa nhau đi chơi nhân ngày Valentine nhưng đặc biệt là ai khi đi ngang qua cũng ngoảnh đầu lại mà nhìn sau lưng tôi, với một cây đàn, chắc có người tự hỏi tôi làm gì mà đem theo đàn vào ngày nay.. còn số đông chắc nghĩ tôi đem đàn đi tán gái và sẽ là một cuộc tỏ tình hoành tráng.
Đến khu công viên Văn Thánh thì tôi đã thấy bóng dáng ấy đã đứng đó, người con gái thân thương của tôi đang đứng đấy, mặc một chiếc áo sơ- mi nâu nhạt, chiếc quần jean xanh, sau lưng đeo chiếc balo nhỏ, tóc cột đuôi gà. Nhìn cứ nghĩ em lung linh giữa bầu trời đêm đầy sao sáng với sự tinh nghịch và trẻ con của mình.
- Chờ lâu không bé?
- Ai là bé của anh, ơ!
- Gì vậy?
- Đi chơi mà anh đem đàn Guitar chi vậy?. – Em chỉ vào cây đàn tôi đang đeo sau lưng.
- Hì. – Tôi không đáp em, chỉ mỉm cười…
- Cười gì, em hỏi mà sao không trả lời.
- Lên xe đi, chút nữa sẽ biết thôi.
- À, ừa. – Em bỏ cái balo nhỏ vào giỏ xe rồi ngồi lên xe
- Đưa đàn em đeo cho, chứ nó vướng vướng sao anh chạy xe.
- Không sao đâu, anh chạy lên đây còn được mà.
- Thôi để em đeo cho, anh đưa đây.. không đưa em không về đấy..
- Rồi nè nè.. – Trước lời đe dọa của em tôi phải cởi cái dây đàn đang đeo ra mà đeo vào cho em rồi thu dây lại cho vừa, vì em thấp hơn tôi mà.
- Rồi được chưa?. Đi nhé?.
- Ừa. Đi thôi “Một Giò”. Let’s go!...
123...37Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ