↓↓ Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Haizz. – Tự nhiên em lại lôi cái tên kinh điển của tôi ra.
Tôi đèo em trên con đường Nguyễn Tất Thành đầy thơ mộng về phía biển Đồi Dương, tôi để ý thái độ im lặng của em từ nãy đến giờ, em không nói bất cứ một lời nào cả, chỉ đưa mắt nhìn xa xăm, xen kẻ những tiếng thở dài đầy bí ẩn.
- Có khi nào em buồn về chuyện em không có quà vào dịp này không nhỉ.. dám lắm á. – Trong đầu tôi vội bật khả năng tự hỏi tự trả lời.
- Sao vậy. – Tôi hỏi phá tan bầu không khí im lặng.
- Không có gì mà!. – Em lắc đầu ngọ ngoạy.
- Nói mau!
- Thì..
- Thì sao nào?
- Thì vậy đó!
- Ơ là sao nhỉ??.
- Thì đang suy nghĩ anh đem theo đàn làm cái gì nè.. không chịu nói cho người ta biết gì hết.
- Trời, thì chút biết thôi.
- Người ta không chờ được mà, tò mò lắm nè
- Thì gần tới biển rồi nè..
- Ừa ừa, vậy anh đạp nhanh lên đi, come on! Come on!.
- Rồi rồi, giữ chắc nhé, tăng tốc đây.
Tôi tăng tốc độ đạp xe lên mà đi, đến bãi gửi xe thì phải nói là đông như kiến, xe gửi còn phải gọi là không có chỗ để, loay hoay chờ một hồi thì con chiếc mã “Martin” của tôi cũng yên vị tại một góc cây. Tôi đảo mắt tìm em, tìm hình bóng nhỏ bé ấy đang trốn ở đâu. Nhìn trước nhìn sau, nhìn xuôi nhìn ngược thì mới phát hiện ra một chỗ bị thủng xuống giữa dòng người và tôi biết chắc chắn là em đang đứng đó. Em đang đứng mua nước ở một người bán gần chỗ gữi xe, Tôi tiếng về phía chỗ em, vỗ vai hỏi:
- Ủa mua gì vậy bé Milk?. – Milk là tên ở nhà của em, và nó cũng là biệt danh tôi hay thường gọi cô nàng này.
- Thì mùa nước, hỏi lạ không à.
- À ừ. – Rõ là sao không? Phải công nhận là tôi hình như hơi bị hâm hâm thì phải, em đứng ở chỗ mua nước thì phải mua nước, tôi còn hỏi mua gì nữa mới bó tay.
- Anh uống gì em mua luôn nè?
- Ờ, cho anh Coca đi.
- Lấy con một Coca, một C2 nha cô.
- Rồi, tất cả của con là 12 nghìn. – Cô bán hàng niềm nở đưa tôi hai chai nước.
- Đưa anh cầm cây đàn cho.
- Ừa, hi, nè anh. – Em Em tháo cây đàn rồi đưa cho tôi.. chắc em tưởng tôi chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng trái lại mong đợi của em, tôi dẫn em đi xuống dưới phía biển thì thấy rất đông người, những băng ghế đá đầy ấp người làm tôi phải chọn một địa điểm khác để thực hiện kế hoạch của mình.
- Điện thoại em có đèn không? – Tôi hỏi em.
- Ừa, có làm gì vậy anh?
- Thì bật lên đi, mình qua đây ngồi, à mà chỗ đó tối em dám đi không? – Tôi biết là em rất là sợ ma, nên những con đường tối thì em hoàn toàn không dám đi.
- Có ma không anh? – Biết ngay mà.
- Không đâu, ma gì mà ma, nó sợ mình chứ sao mình phải sợ nó.
- Ừa ừa. Vậy mình đi.
- Sợ ma chứ không sợ anh à.
- Anh mà dám làm gì, em uýnh phù mỏ đấy.
- Èo, dữ đến thế là cùng.
- Hứ!.
Tôi với em đi về phía hướng bờ cỏ Novotel của khu Resort và sân golf Vĩnh Thủy, ở nơi đây cũng thấp thoáng vài ánh đèn tỏa ra từ những Resort, người trong Resort có lẽ đã kéo thêm một chút ánh sáng đến khu cỏ xanh này, bãi cỏ này trải dài từ sân golf ra đến một phần bờ biển nên bãi cỏ chỗ tôi và em đang ngồi cũng được chăm sóc tốt và điều tôi an tâm nữa là khu này cũng không vắng đến nỗi không có bóng người nào, thỉnh thoảng cũng có vài cặp đi ngang qua chỗ tôi và em nếu không thì chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ làm em nhảy lên vì sợ ma.
- Milk. – Tôi gọi em.
- Hở?
- Nghe nè.
- Ơ, nghe gì vậy?
- …
Tôi lấy cây Guitar ra khỏi túi đựng rồi bắt đầu rải một lượt 6 dây đàn để lấy nhịp. Những âm thanh thánh thoát vang lên giữa trời đêm, dạo xong tôi thử chạy ngón, bấm loay hoay một số hợp âm rồi tôi cũng bắt đầu.
- Bắt đầu nhé!.
Điệu slow nhẹ nhàng vang lên từng nhịp êm đềm của bài “Bạn thân” không hiểu sao tôi lại đàn bài này, trong đầu tôi lúc ấy chỉ nhìn em và đàn, tay tôi cứ lướt nhẹ trên các dây đàn,mắt thì cứ nhìn em, em đang chống tay lên đôi má mà nhìn tôi.
Tiếng đàn vừa ngưng thì em mỉm cười nhìn tôi.
- Gì vậy?. – Tôi ngạc nhiên hỏi em.
- Hi, không gì cả.
- Ừa. – Rõ ràng là có.
- Nhìn anh lãng tử ghê.
- Uầy.
- Hihi. – Ánh mắt em rạng rỡ niềm vui,long lanh như hạt sương sớm vậy.
- E hèm, giờ anh đàn em hát nhá.
- Ơ. Ai biết hát âu.
- Em mà không biết hát anh đi bằng đầu, thôi em chọn bài đi.
- À… ùm… – Em đưa con ngón tay lên môi mình mà suy nghĩ, cái hạnh động này yêu chết người ấy chứ.
- Bài “Ngây ngô” anh nhé.
- Hả? Bài gì. – Hix, bài này tôi chưa nghe bao giờ sao mà đàn đây.
- Ngây ngô.
- À ừa
- Bắt đầu nhen, anh dạo nhạc đi.
- Hả? Dạo sao.
- Ơ. Biết đàn mà không biết dạo à, dạo giống lúc nãy anh đàn đấy
- Không phải, tại chưa nghe bài đó bao giờ.
- Eo ơi, bó tay ông tướng luôn, giờ nghe thử nè.
Em lấy điện thoại mở bản nhạc “Ngây ngô” lên, dạo đầu có tiếng ghita nhẹ nhàng, tôi ngẫm nghĩ từng hợp âm: Son trưởng, La thứ.. v.v.
- Anh nghe cái không lời nhé,cái đó chỉ có tiếng Guita thôi.
- Ừa ừa.
Em mở một bản nhạc không lời của bài “Ngây ngô” tôi ráng nhớ hết bài này, nghe tới nghe lui khoảng nửa tiếng thì tôi thuộc các hợp âm trong bài hát. Tôi bắt đầu đàn một lần thử coi thử ổn không, em cũng mở nhạc để coi thử tôi có sai hay không, đàn thì chỉ sai 1 2 hợp âm ở lúc cuối bài, vậy cũng ổn rồi.
- Mình bắt đầu nhé!.
- Hihi. Ừa.
Tôi đàn lên, âm thanh nhẹ nhàng hòa vào tiếng sóng biển rì rào.
“Những yêu dấu một thời là bài thơ em viết.
Tặng anh tình yêu đầu tiên mộng mơ.
Từng dòng mực tím nghiêng nghiêng trên trang giấy học trò
Những khao khát một ngày là được nhìn theo bóng hình quen từ sân trường qua ô cửa sổ”
Khi em hát khúc này thì tôi lại nghĩ đến bức thư tình đầu tiên, em cũng thổ lộ tình cảm của em đối với tôi cũng bằng một bài thơ, rồi cũng là mối tình đầu của nhau.
“Nụ cười thân thương dịu dàng mắt khi anh gặp em.
Và có thể em yêu anh như thế
Bài thơ em viết cho anh ngày ấy
Bài thơ thầm kín những nổi niềm người con gái
Đã yêu anh, đã nhớ anh, đã chờ anh.”
Tôi cứ đệm những hợp âm nhẹ nhàng, vừa suy nghĩ những lời bài hát có giống cuộc tình của tôi với em quá không. Khi tôi làm quen em cũng bằng một nụ cười khi 2 đứa cùng bị cô cắt chức sao đỏ, lúc ấy tôi chỉ biết nhìn em cười. và em cũng đã chờ tôi đến tận 3 năm để chúng tôi được yêu nhau như thế này.
” Từng giây từng phút trôi qua
Là bài thơ em viết cho anh ngày ấy
Tình yêu em mong manh như cơn gió thu qua.
Một tình yêu như là mơ
Một tình yêu như là mơ
Em tặng anh một bài thơ ấy,em tặng anh một trái tim ngây ngô ”
Tôi dạo cho hết đoạn cuối rồi dừng lại nhìn em, mỉm cười nhẹ. Có lẽ bài hát này gợi lại cho tôi và em cái lá thư tình năm ấy, gợi cho chúng tôi một câu chuyện tình yêu đẹp cũng giống như bài hát, tôi luôn nhớ cái khoảnh khắc nhận được lá thư của em. Lúc ấy, tôi với em đều mơ mộng đúng với cái tuổi học trò ngây ngô như thế và bài thơ của em trong bức thư thứ 2 tôi sẽ luôn giữ. Bài hát này có lẽ nhạc sĩ viết tặng riêng cho mối tình của em và tôi sao?.
Cả hai cùng im lặng lắng nghe tiếng biển vỗ về, một ngày Valentine với tôi như thế là quá đủ không còn gì bằng.
- Mình về nha anh, cũng trễ rồi.
- Ừa.
Đưa em trên đường về cả hai không nói với nhau câu nào, có lẽ cả hai chúng tôi đang chìm vào khoảng không kí ức lúc 2 đứa gặp nhau, quen nhau.
- Em ngủ ngon.
- Ừa, anh cũng vậy.
Em nhón chân đặt vào má tôi một nụ hôn phớt, dịu dàng nhưng cũng tinh nghịch như chính tính cách của em.
- Ơ. – Tôi chỉ biết gọi là đứng hình tại chỗ.
- Còn cái này là của anh. – Em đặt một hộp gì đó vào giỏ xe tôi rồi đi về phía nhà của mình và nói thoảng trong gió....