↓↓ Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Con đường từ biển về nhà tôi đang ngắn dần, cho hai tay vào túi quần và cứ đi, tiếng nhạc vẫn vang lên luân hồi bên tai những ca khúc không lời. Đứng giữa ngã tư nhìn dòng xe tấp nập, cuộc sống luôn như vậy, luôn có một chút gì đó hối hả, bận rộn.
Trước mặt tôi là bản tên đường Thủ Khoa Huân, vậy là gần tới được nhà rồi, đi ngang qua một quán tạp hóa nhỏ thì tôi lấy điện thoại ra mà gọi cho Lan.
- Anh ngốc gọi có chuyện gì vậy, gần về chưa. – Tiếng Vy vang lên ở đầu dây bên kia, điện thoại Lan mà Vy bắt máy là thế nào nhỉ?.
- Anh gần về rồi, mà em lại Lan có ăn kem không, anh mua.
- Mua đi anh, mua đi. Kem kem. – OMG (Oh my god) có cần làm quá lên thế không?.
- Ừa, như cũ ha.
- Dạ.
Tôi cúp máy rồi lắc đầu trước sự đam mê cuồng nhiệt món kem của Vy, à mà tôi cũng mê món kem lắm chứ đâu kém gì Vy đâu chứ.. hì hì. Mua ba hộp kem loại nhỏ rồi đi tiếp về, cái khu xóm nhà tôi đang hiện ra trước mắt, chỉ đi dạo thôi mà sao thấy nó có cảm giác thương nhớ thế này, thật là khùng hết mức. “Level max” của tự kỉ và trình độ tâm thần tự nhiên yêu đời bộc phát sao.
- Cộc cộc. Mở cửa hai cô nương. – Tôi gõ cửa phòng hai cô nàng, ấy chết, cô Vân mà ở trong đó có nước tôi thăng đường mất, cái mỏ hại cái thân mà. Cơ mà hình như cô Vân đi làm rồi, tôi không thấy xe ở ngoài.
- Lạch cạch. – Cánh cửa từ từ được mở ra, gương mặt tinh nghịch của Vy hiện ra trước mặt tôi em cột tóc cao, quần short áo thun như mọi khi và đang đứng dụi dụi mắt nhìn như một chú mèo mới ngủ dậy vậy.
- -Anh ngốc. Sao nhìn em ghê vậy. – Em đánh trán tôi cho tỉnh.
- À ừ… Em làm mặt xấu nên nhìn thôi. – Tôi cười mà trêu cái hành động của em lúc nảy.
- Đáng ghét, đánh anh chết bây giờ. – Em giơ nắm đấm lên dọa tôi, ơ cái hành động này giống em quá, những lúc tôi chọc thì Milk cũng làm cái hành động này để đe dọa tôi. Ôi trời!. Lại nghĩ về em nữa rồi.
- Èo, thôi cho anh xin, đánh chết không có kem ăn đâu nhé. – Tôi đưa bịch đựng ba hộp kem mà lắc lắc trước mặt em.
- Hứ, đưa đây. – Vy đưa tay định giật thì tôi đã vội kéo về rồi, không thì toi mấy hộp kem quý giá.
- Không dễ đâu nhé. – Tôi lại đưa cái bịch kem ra mà lắc lắc.
- Huhu, đưa em đi mà. – Lại nhõng nhẻo rồi.
- Thôi đây nè. – Đành đưa bịch kem cho em vậy,chứ cái má phúng phính kia cứ làm nũng đang yêu thế cơ mà.
- Hihi. – Nhận được những hộp kem thì em cười tít cả mắt, rồi nhí nhảnh vừa đi vừa hát về phía Lan đang đọc truyện.
Mỉm cười trước sự trẻ con của Vy một cô nhóc hôn nhiên, tinh nghịch không phải lo bất cứ thứ gì về cuộc sống, chỉ có nhiệm vụ ăn, ngủ, chơi và học mà thôi nếu tôi được như vậy thì tốt biết mấy.
- Hi… Anh…
Lan bỏ cuốn sách xuống khi thấy tôi bước vào, em nở nụ cười chào tôi. Em và Vy luôn mặc đồ giống nhau chỉ khác kiểu tóc thôi. Vy hay cột đuôi gà còn Lan thì nửa cột nửa thả.
- Ừa. – Tôi gật đầu thay lời chào..
- Vy, em vào lấy đồ ăn ra đi. – Lan quay sang bảo Vy.
- Dạ. – Vy vui vẻ đáp rồi đứng dậy đi.
- Hi. – Lan nhìn tôi rồi mỉm cười.
- Ơ. – Tôi thắc mắc trước nụ cười của em.
- Hi.
- Ơ hay, tự nhiên nhìn anh cười. – Tôi đâm ra lúng túng.
- Mặt anh dính cát nè. – Em đưa tay lên mặt tôi vuốt đi những hạt cát đó. Ủa mà sao cát dính trên mặttôi được nhỉ.
- Ơ. – Khỏi phải nói là tôi đơ người như li bơ trước hành động này của em.
- Á. Hai anh chị, coi như em chưa thấy gì nha. – Vy thấy cái cảnh Lan đang vuốt những hạt cát trên má tôi nhưng chắc em tưởng Lan đang… nên quay mặt lại mà nói vậy.
- Ơ. – Tôi đần mặt ra, còn Lan thì rút tay mình lại đôi má ửng đỏ lên.
- Em, em. – Lan ấp úng như muốn nói điều gì đó.
- … – Tôi im lặng. nhìn sâu và đôi mắt ấy chờ đợi câu nói của em.
- Hai anh chi ăn sáng nè..trong tình tứ ghê. Vy nheo mắt nhìn hai đứa tôi mà trêu.
- Ơ.. con bé này. – Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.
- Không có mà.. – Lan kháng cự yếu ớt, đôi má cao ấy ửng đỏ hơn nữa.
- Hihi, hai anh chị đỏ mặt ngại kìa.. – Hết nói nổi cô nhóc Vy này.
- Thôi thôi ăn sáng, đói quá đi. – Tìm lấy cái ăn mà đánh trống lảng vậy.
- Anh ngốc. – Vy bất giác kêu tôi..
- Thôi ăn sáng đi rồi ăn kem,không thì nó chảy nước hết bây giờ. – Quay nhìn ba hộp kem đang xếp chồng lên nhau thì Lan khẽ nhắc nhở..
- Chị hai.. – Vy lại kêu lên.
- Ăn đi.
Tôi và Lan cùng nhau đồng thanh, Vy thì đưa mắt mà ngạc nhiên tột độ, đành lấy đũa mà gắp những sợi hủ tíu ăn cho Vy đó khỏi tra tấn nữa..
- Anh, ăn kem đi kìa chảy nước hết rồi.
- À… Ừ…
- Mà anh ngốc đêm nay ngủ ở đây đó, mẹ em kêu. – Vy lấy cái muỗng mà cướp của tôi một cục kem..
- Hở.. mẹ em đi đâu nữa vậy.
- Có chuyến hàng gì đó về đây vào đêm nên mẹ em phải kiểm tra. – Giọng nói dịu dàng của Lan đáp tôi.
- À… Ừ… Mà tối anh đi chơi có gì hai em cứ ngủ trước đi nha. – Tôi dặn hai em, thật ra là tôi đi làm.
- Hai em ngủ trước thì anh vô nhà bằng gì. – Lan thắc mắc hỏi tôi.
- Đúng rồi đấy anh, em với chị hai ngủ thì anh ngủ ngoài lang cang à. – Cô nhóc này, lo cho tôi hay trêu tôi đây hả.
- Thì hai em đưa anh chìa khóa được rồi.
- Tụi em khóa trong mà sao anh mở. – Nghe xong lời Lan thì tôi thấy cái ngu của mình lòi ra.
- À ừ… – Tôi không biết phải làm thế nào để hai em ấy ngủ sớm mà tôi vẫn vào nhà được.
- Hi, anh nhớ về sớm là được mà. – Lan mỉm cười rồi nói.
- Ừa, anh biết rồi.
- Hihi. – Hai em ấy cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như ánh dương.
Tan ca, tôi lật đật chạy xe trong cơn mưa nặng hạt đang tuông ầm ầm ngoài phố phường. Đạp xe về đến gần cửa phòng hai em thì thấy hai em ngồi đó đưa hai tay hứng mưa trong có vẻ vui lắm. Chạy về nhà thay đồ rồi mới qua lại phòng của hai em.
- Anh đi chơi hay đi tắm mưa vậy.. lỡ bệnh thì sao?. – Lan trách tôi, cái tội có áo mưa mà không mặc lại còn dầm mưa.
- Hì. Ủa mà Vy đâu. – Tôi đành đánh trống lảng qua chuyện khác.
- Vy thấy anh về thì vào ngủ rồi, ngồi đợi anh mà em ấy cứ than buồn ngủ quài à.
- Èo. Vậy anh lại làm phiền hai em rồi..
- Không sao mà anh.
Tôi và Lan cứ ngồi nói chuyện được một lúc thì thấy vai tôi nặng nặng, quay sang nhìn thì Lan đã ngủ từ lúc nào, đôi môi em mấp mấy trong giấc mơ đẹp khẽ cười, tôi nhìn em, sao lúc ấy bất giác thấy em xinh quá. Mỉm cười trước khuôn mặt ấy, nhìn từng hạt mưa rơi vào đêm khuya lạnh giá.
Bầu trời đêm đỏ rực báo hiệu những cơn mưa đêm nhưng lại có những vì sao sáng, hiện tượng lạ của thiên nhiên phải không nhỉ. Bình minh ngày hôm nay cũng không kém phần lạ, trời tối đen nhưng vẫn có một vì sao sáng giữa ban ngày, vẫn cố len lỏi để phát sáng. Có lẽ em là bầu trời đó, còn anh là vì sao nhỏ bé kia và đang tìm mọi cách để tỏa sáng cũng như cố tìm đường vào tim em.
Những cơn gió hiu hiu, không gian xung quanh đột ngột tĩnh lặng đi, những tiếng côn trùng kêu, vẫn êm tai và thấy cô đơn trống trải, ngoài trời mưa vẫn rơi, người con gái ấy vẫn đang ngủ rất ngoan trên bờ vai tôi.
Gió lạnh buốt thổi qua, tôi chợt rùng mình. Mưa vẫn rơi đều trước mắt tôi, mưa đêm đẹp lạ thường, mưa đêm luôn mang một vẻ cô đơn vốn có của nó. Mưa chỉ đẹp khi rơi và ban đêm, mưa chỉ rơi khi mặt đất buồn và tình chỉ nhỏ lệ khi tình phai.
- Anh chưa ngủ sao?. – Tiếng Lan nhỏ nhẹ bên tai tôi..
- Chưa. – Tôi mỉm cười nhìn em, hai hàng mi vẫn nhắm.. miệng chu chu lên để nói chuyện với tôi.
- Hihi, lạnh quá anh nhỉ?. – Em nói rồi dụi đầu vào vai tôi mà ngủ tiếp.....