↓↓ Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ơ. – Tôi bất ngờ nhận ra là Lan đang nằm dưới tôi, đôi mắt long lanh nhìn tôi, đôi má ửng đỏ lên, xinh lắm cơ.
- Em có ý kêu anh dậy, vậy mà. – Em lúng túng đáp tôi.. má ửng đỏ hơn
- À… Ừ… anh xin lỗi. – Tôi rời người em, không còn khống chế em nữa.
- Ừa. – Em tránh nhìn vào mắt tôi,tay vuốt mái tóc dài đen óng.
- -…
- -…
Hai chúng tôi luôn có một khoảng lặng, trong những lúc như vậy tôi luôn bắt gặp đôi mắt long lanh của em nhìn tôi. Khi bị tôi bắt gặp thì ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
- Anh ngốc dậy rồi à. – Vy vừa đi mua đồ ăn sáng về cho chúng tôi.
- À… Ừa… – Tôi bất giác nhìn qua Lan,lúc ấy em vẫn đưa mắt nhìn tôi..
- Hai anh chị có chuyện gì vậy. – Vy nhìn hai đứa tôi rồi hỏi,chắc em phát hiện điều gì lạ lùng ở đây
- À… ờ… không có gì… – Tôi ráng đáp một cách bình thường.
- Hi, không có gì đâu em. – Lan cũng đáp với Vy, em nở nụ cười.. nụ cười rất tươi
- Rõ ràng là có mà. – Vy nhíu mầy rồi nhìn tôi và Lan một lần nữa.
- Chị bảo không có gì đâu mà. Thôi em lấy đồ ăn sáng đi còn anh đi rữa mặt đi. – Lan nói với Vy rồi khẽ nhăn mặt khi nhắc tôi.
- À… Ừ…
Nói xong tôi chạy như bay về nhà mình vệ sinh cá nhân rồi mới chạy qua lại.
- Èo, chưa gì đã. Haizz. – Tôi thấy Vy đang ăn tô phở của mình, còn Lan thì đang chờ tôi ăn chung.
- Này, ý anh là gì thế. – Vy đánh tay tôi.
- Thì…
- Thì sao?
- Thì tự hiểu đi, thôi ăn nào, không nguội hết bây giờ. – Tôi đành lái qua chuyện khác.
- Anh… – Vy còn muốn nói gì đó.
- Thôi ăn đi, kêu đói mà. – Lan cười rồi nhắc Vy.
Hình như Vy có cái cảm giác gì đó liên quan đến đói bụng và chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua thì tôi cũng phải rùng mình, cho đến bây giờ khi nghĩ lại còn thấy ớn ớn.
- Anh, hôm qua anh thấy gì mà đứng như trời tròng vậy?. – Vy khẽ đánh nhẹ vào tay tôi..
- À… Ừ… – Tôi không biết có nên kể cho em nghe không, vì khi đó tôi thấy em đã khóc thét lên vì quá sợ.
- Kể đi anh, em cũng muốn nghe. – Lan cũng bảo tôi.
- À… Ừ… là thế này…
Tôi kể hết những gì hôm qua mình thấy, cảm nhận được gì khi thấy những vật thể tâm linh sống như thế, vừa kể thì da gà tôi cũng nổi lên, hai em thì ngồi sát lại bên nhau mà nghe tôi kể.
- Rồi lúc ấy hai em kéo anh chạy thì anh còn nghe tiếng cười ngoài sau. – Tôi gật gù nói tới lúc kết thúc.
- Huhu. Ghê quá à. – Vy lúc này ôm cứng lấy chị mình.
- … – Lan lúc này thì mặt trắng bệt, hình như em cũng sợ lắm.
- Hai em có sao không?.
- Hix. Ghê quá anh, lúc ấy gặp em chắc em xỉu tại chỗ luôn. – Vy làm vẻ mặt sợ hãi rồi nép vào tay chị mình.
- Ghê thật đấy anh à… Hix. – Lan lúc này cũng không kém em mình mấy, cũng sợ lắm.
- …
Còn tôi thì lúc này không nói được gì nữa cái cảnh hôm qua cứ ám ảnh tôi, cái người phụ nữ trên cái võng ấy nụ cười và lời ru con phát ra từ đấy, cái âm thanh ma mị ghê rợn càng người..
- Mình không hại người ta thì người ta sẽ không hại lại mình. – Tôi đâm chiêu rồi nói..
- Ơ… Dạ – Hai em cùng quay nhìn tôi rồi đáp..
Thời gian cứ trôi dần qua theo thiên nhiên, thấm thoát ngày mai là đã đến lúc giữa hè, ánh nắng gay gắt luôn đốt cháy những thứ gì mỏng manh phản chiếu, những cơn gió không còn ấm áp như những tháng ngày đầu hè, bây giờ những cơn gió ấy mang nặng cái không khí nóng oai bức.
Tôi đạp xe từ thị xã Phong Nẫm, đến đường Phạm Ngọc Thạch thì thấy có một quán kem nhỏ, thấy vậy tôi ghé vào mua cho hai tiểu thiên thần ở nhà hai hộp kem theo đúng vị của hai em, không biết tôi có khùng quá không khi trời đã về khuya và kim đồng hồ chỉ về con số 10 giờ 15 phút, trả tiền thì tôi vội vã chạy về, nếu hai em mà đóng cửa thì có nước tôi ngủ ngoài đường mà ngủ ngoài đường sao được chứ vì ngoài trước hẻm là hai ngôi mộ và cái cảnh hôm trước cũng ám ảnh tôi.
Khi đi qua hai ngôi mộ ấy,tôi cắm đầu cắm cổ mà đạp và không dám nhìn về phía sau, tiếng gió lạnh cứ thổi vào người tôi khi tôi đi qua hai ngôi mộ đó, không biết nhà nước không chịu quy hoạch đi cứ thế này có ngày đứt gân máu mà chết.
Tôi đạp vào hẻm mà mặt không còn giọt máu, mỗi lần đi chơi vào ngày cuối tuần về là không lúc nào tôi không trải nghiệm cái cảm giác này, phòng hai chị em vẫn còn sáng, chắc là vẫn chờ tôi về rồi mới ngủ đây.
Đẩy nhẹ cửa ra thì hai em đang tựa vào nhau mà ngủ, nhìn hai gương mặt xinh đẹp lúc ngủ không khác nào hai chú mèo con vậy, dễ thương lắm.
Tôi lấy nhẹ tay Vy ra khỏi Lan rồi để em dựa vào tường mà ngủ rồi tôi cố sức nhấc bổng Lan lên rồi đặt nhẹ xuống cái nệm rồi đến Vy, hai cô nàng vẫn ngủ ngon lắm. ôi đóng cửa rồi lấy hai hộp kem ra ngồi nhìn rồi tự mỉm cười. Xoay xoay hộp kem socola ra nhìn và định ăn thì:
- Anh ăn một mình là xấu lắm nghen. – Tôi giật mình quay lại thì ra là Lan, em đang dụi mắt nhìn tôi mà nói, cái hình ảnh này của em tôi luôn khắc ghi trong đầu nhìn em lúc này như một đứa con nít mới ngủ dậy vậy.
- Ơ… Anh tưởng em ngủ rồi chứ.
- Em tỉnh ngủ lắm, lúc anh đưa em vào giường thì em đã dậy rồi như vẫn giả vờ ngủ. – Em nháy mắt với tôi tinh nghịch rồi ngồi cạnh tôi.. và giành lấy hộp kem socola trên tay tôi.
- Ơ.
- Ơ gì, hộp này của em, anh ăn hộp kia kìa. – Em chỉ vào hộp kem dâu.
- Èo, hộp này của Vy mà. – Tôi nhìn Vy đang ngủ ngon lành rồi nói.
- Vy ngủ rồi, anh ăn đi, em ấy mà ngủ thì trời có sập cũng không dậy đâu trừ khi… – Nói rồi em ngập ngừng.
- Trừ khi thế nào. – Cái tính tò mò tôi nỗi lên.
- Thì cái lúc ấy đó, chỉ khi đói em ấy mới dậy thôi. – Em khẽ rùng mình khi nhớ lại cái cảnh ngày hôm ấy.
- À ừ… Thôi ăn đi kem nó chảy nước hết giờ.
- Dạ.
Em vừa ăn vừa đút cho tôi cái vị socola đắng ngọt, để lấn át đi cái vị ngọt và chua của dâu. Tôi cũng đút lại em như vậy những muỗng kem dâu, màn ăn kem của chúng tôi chỉ là đút qua đút lại những muỗng kem đầy ấp tiếng cười và niềm vui.
Ăn xong thì em rửa thật sạch hai hộp kem, hầu hết những hộp kem tôi mua cho hai em sau khi ăn xong thì Lan không bao giờ vứt cả chỉ đem chúng đi rửa sạch rồi cất đi, tôi cũng thắc mắc mà hỏi em sao lại làm thế thì em chỉ mỉm cười mà không nói gì.
- Sao em còn chưa ngủ?. – Tôi bắt gặp ánh mắt em nhìn tôi trong đêm tối, khi tôi cựa mình quay mặt về phía em.
- Hi. – Dưới ánh đèn ngủ, gương mặt trái xoan em thanh tú, xinh đẹp lạ thường.
- Cười gì, anh hỏi sao chưa chịu ngủ đi.
Tôi nhắc lại lần nữa rồi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia.. không hiểu sao là chị em song sinh nhưng ánh mắt nâu của Lan lại đẹp lạ kì hơn Vy, đôi mắt Vy muốn nói lên nét tinh nghịch trong tính cách, còn Lan thì nhẹ nhàng khả ái, nhạy cảm với mọi thứ, tôi được biết những điều này qua những cuốn sách tôi đã đọc.
- Anh cũng vậy mà, sao chưa chịu ngủ đi?. – Em lúc nào cũng hỏi lại ngược tôi.
- Anh ngủ không được.
- Em cũng vậy. – Em khẽ cười.
- Thôi ngủ đi khuya rồi đó. – Nhắc nhở em để em ngủ, vì thường trời trở lạnh về đêm khuya thì em khó ngủ lắm.
- Anh cũng ngủ luôn đi, em mới ngủ. – Em cười.
- Ơ hay, có dụ đó nữa cơ à..ai ra vậy.
- Em ra đấy, em ra luật và bắt anh phải tuân theo, lách luật là em phạt. – Thì ra em cũng có nét trẻ con giống Vy lắm.
- Èo, rồi tuân theo luật, giờ đi ngủ ha?.
- Dạ.
Tôi nhắm mắt mình lại nhưng vẫn chìm vào những suy nghĩ lan man vô định thì có một cánh tay áp vào mặt tôi, mở mắt thì ra là Lan, em ôm hai chiếc gối ôm chắn giữa những ngón tay thon của em khẽ chạm vào má tôi. Tôi mỉm cười rồi kéo tay em ra một chút, rồi gác tay lên trán nhắm mắt rồi lại nghĩ một vài thứ viễn vong rồi chợt ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm ấy, tôi không biết rằng, có người con gái vẫn cố thức chờ tôi về, đến mức quá buồn ngủ phải thiếp đi rồi chợt tỉnh dậy vào đêm lạnh, ngồi ngắm nhìn tôi ngủ, khẽ cười rồi cốc nhẹ lên trán tôi. Người con gái ấy lặng im nhìn tôi ngủ một hồi lâu mới trở về với giấc ngủ củamình....