NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Ơ, đừng khóc, anh xin lỗi. – Tôi vội xin lỗi em, chứ tôi sợ nước mắt con gái lắm.
- Hihi, con bé này, lấy có chút mật ong để nấu cho một món ngon vậy mà cũng khóc à. – Lan mỉm cười vuốt những giọt nước mắt trên đôi má bầu bỉnh kia, em ấy khóc thiệt.
- Hic, ngon thì ngon nhưng mật ong đó em định làm trà sữa để uống mà. – Vy dụi những giọt nước mắt .
- Thôi anh xin lỗi vậy, tối anh dẫn đi hội chợ mua cho. – Đã lỡ lấy rồi thì cũng phải đền lại chứ, biết Vy thích mật ong mà còn lấy.
- Hic, anh nhớ nha. – Đôi môi em bĩu ra và hai má phúng phính để lộ cặp lúm đồng tiền.
- Rồi rồi, ăn đi, không nguội giờ.
- Hihi. – Mới khóc mà giờ cười rồi,đúng là con gái thây đổi như chong chóng, thời tiết cũng không bằng.
- Anh cũng ăn đi. – Lan kéo tôi ngồi xuống rồi đưa cho tôi nĩa với dao..
- À… Ờ…
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, vẫn như thường, Vy trộm của tôi miếng thịt rồi cắt nửa ra đưa cho Lan rồi Lan lại đưa miếng thịt ấy lại cho tôi. Những lúc như vậy Vy cứ nhăn mặt với chị mình, còn Lan thì chỉ cười.Tôi thì hả hê với Vy lắm. Muốn cướp thịt bò của anh à? Không dễ đâu có chị Lan của em làm hậu quân nhá.
- Kéttt. – Bỗng có tiếng xe dừng trước cửa phòng, chúng tôi đồng loạt nhìn ra xem thử ai thì cô Vân từ từ bước vào..
- A!. Mẹ mới về. – Vy reo lên rồi đứng dậy ôm lấy cánh tay cô Vân.
- Dạ, mẹ mới về. – Lan cũng đứng dậy chào mẹ em.
- Dạ, cháu chào cô. – Tôi cũng đứng dậy theo hai em mà chào cô Vân..
- Ừa, Tân mới qua chơi à. – Cô mỉm cười rồi nhìn tôi.
- Dạ.
- Mấy con đang ăn sáng à, ai nấu mà nhìn ngon vậy.
- Dạ anh Tân nấu đó mẹ, anh ấy nấu ngon lắm. – Vy nhanh nhảu.
- Dạ, anh Tân nấu mẹ à. – Lan cũng nói luôn.
- Con trai mà biết nấu ăn,cũng giỏi quá ta. – Cô Vân khen làm cái mũi tôi nở bội phần.
- Mẹ ơi, trưa mẹ có về ăn cơm không. – Vy hỏi.
- Không con gái à, hôm nay mẹ bận lắm, tối nay chắc cũng không về đâu. – Cô Vân nhẹ nhàng trả lời như muốn tránh làm cho con gái mình buồn..
- Dạ. – Hai em đáp với cô Vân nhưng giọng có hơi thoáng buồn.
- Mẹ, tối tụi con ngủ thì sao. – Lan hỏi mẹ.
- Thì cứ ngủ bình thường chứ sao đâu con. – Cô xoa đầu Lan.
- Nhưng tụi con sợ.
- Thôi thì… – Cô Vân bất giác nhìn sang tôi.
- Dạ. – Tôi đứng đực mặt ra.
- Tối nay cháu qua ngủ với hai em nha. – Cô hạ giọng nói.
- Ơ, cháu là con trai mà cô. – Trời đất, con trai sao lại qua nhà con gái ngủ bao giờ hả cô, cách khác đi cô ơi.
- Không sao đâu, cô tin cháu mà. – Cô mỉm cười hiền dịu.
- Ơ, nhưng mà… – Tôi còn do dự lắm, ai đời con trai mà đi ngủ nhà con gái chứ, ra hễ thống gì nữa hả trời.
- Cô nói không sao mà, cô tin cháu nên mới kêu cháu qua ngủ với hai em cho đỡ sợ.
- Mà hai em sợ gì vậy cô. – Tôi thắc mắc cái mà hai em đang sợ.
- Tụi em nó sợ ma đấy cháu.
- Thời buổi này làm gì có ma cỏ gì đâu. – Tôi quay sang hai em.
- Hứ. – Hai em nguýt dài.
- Nhưng cô ơi, còn gia đình cháu..cháu sợ không cho.
- À, chút cô qua nói với gia đình cháu sau, tối nay ở lại đó không sao đâu.
- Dạ.
- Thôi cô đi qua nhà cháu nói một tiếng rồi đi làm luôn, mẹ đi nha.
- Dạ. – Hai em đồng thanh.
- Dạ cô đi cẩn thận ạ!. – Tôi cũng chào cô..
- Mấy đứa ở nhà vui chơi lành mạnh nha. – Cô mỉm cười rồi bước qua phía nhà tôi khoảng 5 phút sau thì lên xe đi luôn, nảy giờ tôi chỉ thắc mắc vui chơi lành mạnh là như thế nào theo nghĩa của cô.
- Hihi, tối nay quậy đã luôn, anh ngốc nhỉ. – Vy hình như vui lắm.
- Ờ, ngủ chứ quậy gì. – Tôi thều thào đáp, lo cho tối nay lắm đấy.
- Plè, ai cho anh ngủ, em phá không cho anh ngủ.
- Ơ hay.
- Plè plè. – Vy lè lưỡi trêu tôi.
- À anh ơi. – Lan kêu tôi.
- Hở, sao em.
- Anh không tin có ma thiệt hở?. – Lan nhỏ tiếng hỏi tôi.
- Không, làm gì có ma. – Tôi quả quyết.
- Dạ.
Tôi chào tạm biệt hai em để đi làm, quán hôm nay có một tốp khách hơi đông nên cũng hơi bận rộn một chút chứ không rảnh rang như mọi hôm nữa. Làm cho tới giờ tan ca thì ra về không quên ghé qua lotte mua cho hai em hai hộp kem chắc hai em vui lắm đây.
Về đến nhà thì thấy hai em đang ngồi chơi cái trò gì đấy lạ lắm, cắt giấy ra ngồi xếp thành hai con ếch rồi thi nhau thổi.
- Èo, hai em chơi trò gì mà nhìn ngộ vậy. – Tôi đứng ngoài cửa nhìn vào mà nói.. Tôi vừa dứt lời thì hai em đồng loạt quay lại mà cười..
- Hi, em với Vy đang chơi trò thổi ếch của em ấy nghĩ ra đấy anh. – Lan cười ra đứng trước tôi.
- Hihi, vui mà. Á!. Kem kem. – Vy thấy kem thì vui lắm, nhảy nhót hát vu vơ.
- Trời, con bé này. – Lan lắc đầu nhìn Vy đang lấy kem ra mà ăn..
- Anh mua cho hai em mà, em cũng vào ăn đi không kem tan nước hết. – Tôi bảo Lan.
- Nhưng tiền đâu anh mua?.
- Thì anh có chút tiền để dành thôi, em vào ăn đi. – Tôi nói bân quơ để em không biết tôi đi làm thêm.
- Dạ.
Tôi mỉm cười nhìn hai người con gái ấy suýt xoa hộpkem lạnh, Lan và Vy cũng giống em cũng thích kem lắm,đặc biệt là vị socola. Có thể ở Vy và Lan tôi thấy được hình bóng của em nhưng chỉ thỉnh thoảng và thoáng qua mà thôi, tôi nghĩ hay chỉ là một hành động, một sở thích giống nhau mà thôi, tôi nên quên đi em.
Hai em vừa ăn kem vừa nói giỡn vui đùa, thỉnh thoảng Lan chìa cho tôi một muỗng kem bảo tôi ăn, tôi cười và nếm muỗng kem kia, cứ thế Lan một muỗng tôi một muỗng còn Vy thì đời nào, ăn không hết còn giựt của tôi nữa chứ đời nào cho tôi ăn chung.
Tối đến, qua nhà hai em ăn cơm vì cô Vân có nói về việc tôi qua phòng hai em ngủ nên nhà cũng vui vẻ không hỏi này nọ gì mấy.
- Ăn xong anh dẫn em với chị hai đi hội chợ nha. – Vy nói khi chúng tôi đang ăn tối, buổi ăn tối này do chính tay Lan nấu em nấu rất hợp khẩu vị của tôi. Tôi cứ suýt xoa khen ngon mãi làm em đỏ mặt.
- À ừ. – Tôi đáp rồi bỏ miếng thịt bò xào vào miệng.
- Nhớ mua cho lại cho em hủ mật ong đấy. – Em tiếp tục nhắc nhở.
- Biết rồi, biết rồi.
- Hihi.
Lan chỉ cười, em rất ít khi tham gia những cuộc tranh cãi giữa tôi với Vy, thỉnh thoảng chỉ thêm vào vài câu phụ họa rồi cười mà thôi nụ cười của em có thể giết chết người đấy em biết không.
Ăn xong dọn dẹp thì chúng tôi đi hội chợ, hai em cứ nhất mực bắt tôi đi bộ cho tiêu cơm, nghĩ sao từ nhà chúng tôi đi ra con đường Nguyễn Tất Thành cũng xa lắm chứ thế mà hai em lại bắt đi bộ mới đau chứ.
- Èo, xa thế này kêu đi xe không đi. – Tôi càu nhàu.
- Thôi anh, than thở quài à. – Lan nói rồi cười khúc khích.
- Plè… Anh ngốc già rồi đi có chút mệt à. – Vy lại được dịp trêu tôi.
- Uầy, chút đi mệt rồi coi có than như anh không.
- Hihi. – Lan cười.
- Để coi ai mệt nhá anh ngốc. – Vy trêu tôi rồi kéo tay Lan đi lên trước.
Đến nơi thì ôi thôi rồi, đông kinh khủng luôn thua chợ 30 tết có chút chứ nhiêu, mỗi lần có hội chợ là như tết ấy. Cái hội trợ nằm ở khu nhà hát ngoài trời trên đường Nguyễn Tất Thành cái không khí náo nhiệt của người người đi mua đồ, hay những cô cậu nhóc như chúng tôi đi chơi.
- Hix, đông quá. – Tôi than thở, tôi không thích chỗ đông người chút nào.. chen lấn mệt lắm.
- Có gì đâu anh. – Lan nói.
- Thôi mình vô đi, ở ngoài này quài. – Vy nói rồi đi vào.
- Này!. Lạc bây giờ. – Tôi vội nắm tay em lại, chứ đi vô đó một mình thì lạc là cái chắc.
Hai em cũng nắm chặt hai tay tôi mà kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, Lan thì muốn đi xem tranh còn Vy thì muốn đi tìm hàng mật ong hai người hai ý muốn kéo tôi ra làm hai không à. Đành bảo Lan đi mua cho Vy mật ong trước rồi coi tranh sau. Tìm mỏi mòn mới ra được cái hàng bán mật ong mua cho em cái hủ nhỏ thôi mà tới 60 nghìn, kì này mì tôm chan nước mắt trường kì rồi
Xem những bức tranh treo tường bằng những nét thư pháp, tôi cũng thích mấy bức tranh như thế này lắm,chúng mang nét cổ kính của văn hóa Việt Nam, những đường nét chữ mềm mại được bàn tay của những nhà thư pháp tài ba viết lên, sống động vô cùng....
« Trước1...89101112...37Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Teya Salat