↓↓ Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Trung đỡ Kiệt thì bị Kiệt gạt ra.
- Về trước đi…Hix…Nóng quá…Tớ đi dạo *vừa nấc vừa chóng mặt*
- Này, say quá rồi *Chi và Tuấn hốt hoảng*
- Say con khỉ. Tớ sẽ đi bộ, khỏi phải lo tớ lái xe đâm vào gốc cây. Hức…
- Trung, Làm sao giờ??? Kiệt say không biết gì nữa *Tuấn cuống cuồng gọi Trung*
- Cậu ấy đi dạo thôi, chắc không sao đâu.
- Gì? Để Kiệt tưng tửng thế này sao *Tuấn quát*
BỐP.
- Á Đau. Sao đánh tớ *khóc*
- Nói ai tưng tửng? *lườm* Phiền quá…
Kiệt cứ loạng choạng mon men ra cửa và biến mất. Trung ngồi đăm chiêu, Chi và Tuấn thấp thỏm không yên…
•00•
Trở về với thực tại:
Đan lừ đừ hai con mắt, mồm đớp đớp ngồi lặng người nghe Kiệt kể chuyện. Kiệt nín cười mấy lần vì bộ dạng ngờ nghệch của Đan.
- Về chưa nhỉ? *Kiệt quay hỏi Đan*
Đan ngồi im không nhúc nhích, mặt vẫn nghệch ra, Kiệt thấy lạ bèn lay nhẹ người Đan.
- Này…Có nghe không?
- Anh đau lòng mức đấy, chẳng trách muốn tự tử…
- Cô nói cái gì thế???
- Jung min đến với tôi khi anh tự tử đó, anh đứng đây nè, nhớ không?
Đan lững thững bước dần ra mép hồ,Kiệt chỉ biết ngồi nhìn theo (không hiểu Đan định làm cái gì).
- Cô đứng trên mép hồ làm gì? *bật dậy*
- Làm sao để anh nhớ lại lúc đó nhỉ *Đan hậm hực*
Kiệt chạy tới kéo Đan lại, ai dè Đan quay người…
Tay Đan tuột khỏi tay Kiệt…
TÙM.
Đan mới là người rơi xuống nước, Kiệt tròn mắt, đứng lặng người trên bờ. Một loạt hình ảnh ùa về trong đầu Kiệt.
“Này tên điên kia, anh đâu rồi?
…
Tỉnh lại đi. Này này!!!”
Đầu Kiệt như bị một luồng điện chạy qua, hắn cảm nhận được lỗ hổng trong đầu. Hình ảnh hắn chìm nghỉm dưới nước, tiếng la hét hốt hoảng của một đứa con gái đứng trên bờ. Đột ngột hắn mở mắt và hình ảnh đứa con gái đó chính là Đan.
Dòng kí ức vừa vội vã vừa đứt quãng, Kiệt vẫn không hiểu được ý nghĩa của những hình ảnh. Hắn thở dốc, ngồi phịch xuống đất.
- TRẦN ĐAN.
Hắn bật dậy, nhớ ra là Đan vẫn còn ở dưới nước, hoàn toàn không có một bọt khí nào.
- Không lẽ…chết dưới đó *Kiệt lắp bắp*
Vết thương của Kiệt mới khâu không thể ngâm nước, nhưng Đan thì…chìm như cục gạch. Kiệt không suy nghĩ nhiều, hắn lấy đà nhảy xuống tìm Đan. Kiệt vừa nhảy xuống thì Đan bỗng ngoi lên, tóc cô đầy rong biển, mồm phun cả ngụm nước.
- YAAAAA. Đồ Kiệt chết bầm, anh dám đẩy tôi xuống!!!
TÙM.
- Hả…*Đan ngơ nhác nhìn gã con trai vừa nhảy xuống*
- A…A…Khụ khụ…Hắt- xìiii…Ghừ…
Kiệt ngồi mép hồ, ướt như chuột, hai tay quàng vào nhau tự ôm thân. Hắn hắt xì và run lẩy bẩy vì lạnh. Đan nhìn hắn ái ngại, Đan là tuyển thủ bơi lội cơ mà, Đan chưa cứu ai thì thôi, chẳng ngờ có người còn muốn cứu cô.
- Hối hận quá, ngu ơi là ngu. Biết trước thì đã không nhảy xuống cứu cô!!!
- Anh không biết tôi Huy Chương Vàng bơi lội hả *vỗ lưng Kiệt cho nước tràn ra*
- không biết!!! *ho lụ khụ*
- Tôi đang đứng đó, tự nhiên anh lao ra đẩy.
- Đẩy bao giờ. Tại cô quay người, tuột tay mới…xô cô xuống *thanh minh* Hự, ôi vết thương…
Kiệt nhăn nhó gục người lắc lư trên mép hồ, tay Kiệt run run ôm vết thương và dải băng ướt nhẹp, nhòe màu hồng. Vì (cứu) Đan mà Kiệt đã phải lĩnh hậu quả khôn lường.
- Anh có đau lắm không?
- Tôi ướt hết rồi, phải thay băng.
- Được. Tôi dìu anh về trạm xá.
- Tôi – không – về – đấy. Hự…Tất cả là tại cô *đau không cựa nổi*
Đan hoảng hốt ngó nghiêng khắp nơi, hắn bướng bỉnh, dù Đan có nói gì thì hắn cũng không chịu đến trạm xá. Phải thay băng cho hắn ngay, người Đan cũng đã ướt chèm nhèm. Hay là???
- Anh tới nhà tôi đi.
Đan chạy nhanh tới đỡ Kiệt dậy, hắn bị Đan kéo đi.
- Nhà cô á?
- Vào nhà tôi, tôi sẽ thay băng cho anh.
- Khoan…
Tình thế cấp bách, không thể để vết thương của Kiệt chuyển biến xấu được. Nhìn gương mặt Kiệt nhợt nhạt mà hắn vẫn cố che giấu càng khiến Đan hoảng hơn.
Quả nhiên Kiệt rất đau, lên đến cửa nhà Đan thì Kiệt gần như đổ gục. Bằng động tác nhanh nhẹn nhất có thể, Đan mở khóa xô cửa đỡ Kiệt vào trong. Hiện tại nhà có chị Hai của Đan đang nấu cơm.
- Đan, về muộn phạt rửa bát một tuần nhé.
Không thấy tiếng Đan trả lời, thay vào đó là một loạt tiếng động cẩu thả, nặng nề. Lan thở dài, bước ra cửa, kinh ngạc vì thấy Kiệt.
- Jung Min??? Lại tới chơi sao? ỦA, anh bị thương hả?
Đan chạy vào lấy hộp cứu thương, hậu đậu tới mức làm đồ đạc rơi loảng xoảng. Kiệt đảo mắt nhìn ngôi nhà, nhìn Đan đang vụng về chạy ra, hắn khẽ lắc đầu. Không hiểu Đan có biết thay băng không nữa…=.=”
- Anh cởi áo ra đi, nhanh lên *Đan mở hộp cứu thương*
- À, phải thay quần áo đã, không thì thay băng làm gì *Kiệt sực nhớ*
Đan khựng lại, đầu tóc và khắp người Kiệt ướt sũng y chang cô. Sao cô không để ý chứ, Kiệt không những bị nhiễm trùng vết thương mà còn sắp chết vì lạnh. Lan cứ ngẩn ngơ.
- Đan lên phòng Jung Min lấy quần áo. *Lan vội nói*
- Hở? *Kiệt ngạc nhiên* Có cả quần áo nam cơ à? Các người sống với thằng nào thế?
Đan không nói gì, nhẹ nhàng kéo Kiệt đứng dậy, dìu hắn lên tầng – phòng Jung Min. Không biết lần thứ bao nhiêu Kiệt đến nhà Đan, lúc thì là Jung Min, lúc thì là Kiệt, phòng của Jung Min cứ như kho chứa đồ của anh vậy, đến và đi, đồ đạc vẫn yên vị không suy chuyển…
Cánh cửa phòng bật mở, ánh sáng lan tỏa, điều đầu tiên Kiệt ý thức được “Căn phòng thật quen thuộc”. Một chút sững sờ, Kiệt buông thõng tay, quên đi cơn đau mà lặng lẽ dõi theo đồ đạc trong căn phòng. Nững bộ quần áo treo trên mắc, chiếc giường nhỏ vải sọc caro xanh lam, cửa sổ, bàn ghế…Càng nhìn Kiệt càng nôn nao trong người. Đan khẽ liếc Kiệt nhưng cô không nhận ra Kiệt đang có ấn tượng với cảnh vật cũ, cô nghĩ…Kiệt thấy phòng đẹp và gọn gành!!! Đơn giản thế thôi.
- Anh mặc áo này với quần này *giơ lên trước mặt Kiệt*
Kiệt tròn mắt nhìn chiếc áo trên tay Đan, hình ảnh một thằng con trai giống hệt Kiệt hiện về. Đó là chiếc áo hôm đầu tiên Kiệt tới nhà Đan sống – chiếc áo Đan “mượn” (mà không trả) của anh hàng xóm cho Jung Min.
Kiệt lắc đầu lấy lại tỉnh táo, hắn phờ phạc cầm lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm. Hắn khựng lại khi nhìn thấy dàn vi tính trên bàn. Lại là những hình ảnh một thằng con trai đang ngồi làm việc, soạn thảo hợp đồng…
Kiệt nhắm mắt, tay xoa xoa thái dương, miệng lẩm bẩm.
- Mất máu nhiều quá thì sẽ bị ảo giác.
Kiệt đưa mắt khắp hành lang, cầu thang…hắn muốn hét lên kinh hoàng. Toàn bộ đều là hình ảnh một thằng con trai – giống hệt hắn ở khắp nơi, khắp nhà Đan. Kiệt khép nhẹ hai mí đến nỗi…không muốn mở ra, hắn túm tay áo Đan.
- Dẫn đường. Nhà cô chắc xưa kia là nghĩa địa, ma quỷ ám nhiều thế này…*hắn nhỏ giọng chia sẻ*
- Anh bảo nhà ai là nghĩa địa? Muốn chết hả *Đan quát*
- …
Vẻ mặt của Đan thật quen thuộc trong căn nhà này, dường như trước kia Kiệt từng chọc giận Đan rồi bị cô càm nhàm y như bây giờ vậy.
- Lại thế rồi, điên mất thôi…
Kiệt rùng mình bước nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại. Đan nghe rõ tiếng “Á”của Kiệt vọng ra, chắc hắn thay áo đụng tới vết thương trên bụng. Đan xụ mặt buồn rầu, Kiệt lại làm những việc nguy hiểm, chém nhau chứ không phải đùa. Giá mà Kiệt không có bản tính giang hồ, giá mà Đan có thể giúp Kiệt một thứ gì đó…
Đan đứng chờ Kiệt ngoài cửa, mặc cho cả người cô vẫn ướt đẫm nước lạnh. Tự dưng Đan mong cô trở thành một kẻ có bản lĩnh như Huyền hoặc Vân, như vậy cô có thể hiểu Kiệt, ở bên và giúp đỡ Kiệt.
Đan chỉ là một cô bé 16 tuổi quá đỗi bình thường, nhan sắc không bằng Vân, không ngốc nghếch nhưng cũng không uyên bác bằng Ân, không dễ bị bặt nạt nhưng chẳng bản lĩnh bằng Huyền. Đan bình thường, quá bình thường, nếu cuộc đời cô là cuốn truyện, Đan sẽ không hiểu vì sao mình được chọn làm nhân vật chính =.=”....