↓↓ Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ừ…
- …Ha…!!! Thật là nực cười quá đi. Làm quái nào tôi lại mất trí nhớ. Mấy thằng bạn đã giấu tôi mà không ho he lấy một lời!!! *Kiệt đứng dậy quát to*
- Chắc họ có lý do, không muốn anh tiếp tục yêu tôi chẳng hạn *cười buồn bã*
- GÌ? YÊU…?
- Thôi thôi…*vội xua tay* Đừng quan tâm, nếu anh nhớ ra thời gian khi là Jung Min thì anh sẽ tự hiểu.
Hắn đã rối tung rối mù, giờ còn bao nhiêu thứ khác nữa…
- Jung Min. Cái tên này cô đã nhắc rất nhiều. Nó liên quan gì tới tôi? Jung Min là ai?
Đan cười trừ.
- Jung Min là tên của anh lúc anh mất trí nhớ. Jung Min nói cách khác chính là anh.
Kiệt thoáng run rẩy, hắn lục tìm trong đầu những điều mà hắn có về nhân vật Jung Min.
Trong bệnh viện T.A, Đan và hắn va chạm, Đan không ngừng khóc lóc và gọi tên Jung Min. Tình cảm của cô dành cho Jung Min rất sâu sắc, Vân đã nói với hắn rằng “Con bé này rất yêu anh!”. Kiệt thấy mình hồ đồ khi đã không nhận ra giữa hắn và cái tên Jung Min có mối liên hệ bất thường.
Đầu Kiệt nhói đau, hiển nhiên đầu hắn đang bị kích thích quá sức. Kiệt đứng dậy và rảo bước đi, trước sự bất ngờ của Đan. Cô chạy theo hắn xuống cầu thang và kéo được tay hắn.
- Anh đi đâu?
- Rời khỏi đây, tôi không muốn tìm hiểu khi tôi bị “mất trí nhớ”đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại tôi đang rất mệt mỏi *hất tay Đan*
- Ừ *buồn* Anh cẩn thận vết thương ở bụng.
- Cô có thể giữ bí mật chuyện tôi nghi ngờ Vân không *hắn nhắc* Sau này…tôi sẽ tìm cô. Khi đã sẵn sàng.
Chắc Kiệt không hiểu câu nói của hắn có ý nghĩa lớn đến đâu với Đan. Đan vui muốn phát điên, vậy là niềm hy vọng Kiệt nhớ lại Jung Min không còn xa vời.
Kiệt ra cửa, Đan tính tiễn Kiệt thì bị hắn đẩy ngược vào trong nhà.
- Vào đi. Không cần tiễn hiểu chưa.
Kiệt kéo cửa khép lại, Đan đứng trước cửa một lúc chợt nghe thấy Kiệt gọi điện thoại. Hắn đã giảm nhỏ tiếng hết mức nhưng Đan vẫn có thể nghe được.
- Vân à. Ừ, xin lỗi em. Anh ổn. Giờ anh đang về biệt thự đây.
Hắn gọi cho Vân. Dù sự thật hắn đang nghi ngờ Vân làm hại đến hắn nhưng vẫn chẳng thay đổi tấm lòng với ả.
Phải chẳng Đan nên thấy tội nghiệp cho chính mình khi người cô yêu mù quáng tin tưởng đứa con gái lăng nhăng…Điều này không tồn tại lâu nữa đâu, rồi đây Đan sẽ lấy lại từ tay Vân. Tất cả. Rồi, Đan sẽ cộng sổ luôn với Vân những gì mà ả gậy ra trong lúc Kiệt quên Đan.
Kiệt nói chuyện điện thoại với Vân một hồi, đi xuống dưới khu cao ốc đợi tài xế riêng đánh xe tới đón. Hắn nhận ra quyển nhật kí bị mở tung rơi trên bụi cây cảnh ven đường. Kiệt đắn đo, cuối cùng hắn cũng đi tới và nhặt lấy quyển nhật kí, ném vào trong xe.
- Cậu chủ có vẻ mệt mỏi. Cậu muốn đi đâu? *tài xế quay nhìn và nhẹ giọng*
Kiệt nghiêng người, nhắm mắt và đặt tay lên đầu che đi chút ánh sáng nhạt từ hai bên đường hắt vào trong xe.
- Về nhà!
- Nhà??? Ý cậu là…?
- Cái “nhà”mà có mụ phù thủy đang sống ấy, còn “nhà”chung với mấy đứa kia thì để lúc khác đi.
- Vâng.
Chiếc xe lăn bánh êm ru, cửa kính đen được đóng kín để Kiệt có thể chợp mắt trên đường về biệt thự.
Ngày hôm sau không thấy Kiệt tới lớp, các gã bạn thân cũng biệt tăm. Chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đan nơm nớp lo sợ. Mong rằng vết thương của Kiệt không nặng quá khiến hắn phải nghỉ học. Vừa thấy Đan 3 đứa con gái xúm lại hỏi thăm.
- Hôm qua cậu tìm thấy Kiệt thì mất liên lạc. Có chuyện gì không? *Huyền lo lắng*
- không có gì. Kiệt bướng quá không chịu tới bệnh viện.
Huyền – Hương – Ân nhìn nhau e ngại, Hương vốn không thiện cảm với Kiệt, Huyền và Ân lại quá rành cách Kiệt đối xử với Đan. Đan dính tới Kiệt chỉ nguy hiểm cho Đan.
- Cậu đi cùng với hắn cả chiều qua sao? Hắn có Vân rồi cậu còn lo làm gì.
- Vân không đi cùng Kiệt, hắn bị thương nặng, bụng bị đâm một nhát sâu *Đan hốt hoảng khi kể lại*
- Thế rồi cậu giúp hắn??? *Ân nhướn mày thắc mắc*
- Lúc đầu phải dìu hắn đến trạm xá…
Đang nói chuyện bỗng Hương khựng lại nhìn phía trước. Đan – Huyền – Ân cũng nhìn theo. Chắc Đan hoa mắt, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tùng và Vân đang đi cùng nhau ư?
Ồ. Tùng đẹp, Vân cũng đẹp, không cần đi cùng nhau cũng gây chú ý lắm rồi. Quan trọng là sao Tùng lại đi cùng Vân??? Nhìn điệu bộ Tùng và Vân thân thiết mà Đan – Huyền – Ân chết lặng.
Tùng bất giác ý thức sự hiện diện của 3 cặp mắt, hắn thoáng bối rối rồi nhanh như cắt ra hiệu cho Vân. Tùng lủi nhanh sang hành lang khác để tránh mặt. Nhìn thấy Đan thì Vân cũng hốt hoảng. Trông Tùng và Vân lúc này như làm chuyện xấu bị thiên hạ phát hiện.
Huyền – Ân – Hương vênh mặt hất cằm quay đi, cái chân Đan vẫn chưa lành hẳn đâu!! Đối với loại cáo già như Vân thì không việc gì phải tử tế, cứ gây sự – chọc tức được tý nào thì hả hê tý ấy.
- Đan này. Kiệt chắc biết ơn cậu lắm???
Ân cố nói thật to để chọc tức Vân, phản ứng của Vân là “tròn xoe con mắt, tức xì ra khói”. Hương và Huyền lại thi nhau “đệm đàn”.
- Lúc Kiệt cần sao không thấy hồ li ra mặt…*Huyền*
- Vậy mới thấy hồ li xuống cấp nhiều rồi…*Hương*
- Sớm muộn cũng bị đá đi thôi. Ôi cuộc đời hồ li…*đồng thanh gật gù*
- YAAAAAAAAAAAAAA Chúng mày nói gì???
Tất cả học sinh quay nhìn Vân, xì xào. Đan ngây ngô giờ mới hiểu mình bị 3 con bạn mang ra chọc tức Vân. Vân hùng hổ xông tới, chỉ vào mặt Đan hét to.
- Mày!! Chúng mày!! Vừa nói gì? Kiệt đời nào cần mày chứ?
- Ơ? *ngơ ngác*
- Chấp làm gì cái loại hồ li “thất sủng”.
Ân xô mạnh Vân sang bên và bước đi, Vân tức điên người mà không làm gì được. Ả run cầm cập, hai mắt hằn tia đỏ xung thiên.
- Bọn quê mùa dám lên mặt với tao à. Rồi chúng mày sẽ ân hận.
Trong suốt buổi học đó Đan chỉ nghĩ tới Kiệt, rất muốn nhắn tin hỏi thăm nhưng lại không có số. Đang lén lút bấm điện thoại dưới ngăn bàn định nhờ Hương hỏi Chi số điện thoại của Kiệt thì…
Cạch ~ cạch!!!
Chiếc thước gõ liên tục vào mặt bàn làm Đan đứng hình. Cô từ từ nhìn lên vị giáo viên nữ đáng kính có nốt ruồi to đùng ở trái miệng cùng cặp kính trên 4 phẩy.
- Cô. Em…nhắn tin định hỏi…thời tiết hôm nay…như thế nào…Hê…hê…
Tan học:
- Huhu tớ bị thu máy rồi!!
- Ai bảo bịa chuyện thời với chẳng tiết. Dở hơi quá.
- Hix hix, Hương đâu? Định nhờ Hương hỏi Chi *ngó nghiêng*
- Hương về rồi. Chị gọi nó gấp lắm ý. Ha ha.
Đan chảy dài mặt cùng hai hàng nước mắt, không biết Kiệt đỡ chưa. Muốn hỏi thăm Kiệt mà chẳng nhờ được ai. Huyền và Ân đi lùi lại sau thì thầm bàn tán, Đan lọt được mấy câu.
- Gã Tùng sao lại đi cùng Vân nhỉ?
- Đành rằng Tùng không có mối quan hệ thù ghét với Vân nhưng Vân là người yêu của Kiệt, làm sao Tùng lại thân mật với kẻ đang thôn tính công ti NewMen?
- Chẳng lẽ…cũng bị Vân quyến rũ???
…
Đan quay ngoắt người, hốt hoảng vì câu nói của Ân. Đời nào Tùng lại bị ả quyến rũ. Dù Đan và Tùng mới quen nhưng Đan thấy con người Tùng khá trầm, bản tính lý trí. Nói Tùng bị hoa mắt vì Vân thật không hợp lý.
- Tùng không bị quyến rũ đâu *Đan khẳng định*
- Chậc!! Cậu đâu phải Tùng. Con trai cũng cùng một giuộc thôi, thấy gái đẹp là mờ hết 2 mắt *Huyền nhếch mép, chắc Huyền nhớ đến chuyện của Nam*
- Có thể bất đắc dĩ phải nói chuyện, ví dụ trao đổi một vấn đề gì đó…Cậu không thấy họ nói chuyện xong là mỗi người một nơi à.
- Thấy chúng ta nên Tùng mới tách Vân *Huyền nhấn mạnh*
- Thật ra *Ân do dự* Tớ cũng thấy Tùng không phải loại người bị hấp dẫn bởi gái đẹp *Ân nhún vai*
Đan gật gù với Ân, hai đứa cùng quan điểm thì phải ủng hộ nhau chứ. Huyền bị Đan và Ân đưa đến một giả thuyết khác, giả sử Tùng không hề bị Vân quyến rũ…...