↓↓ Truyện Hay The Day You Went Away Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Quãng thời gian sau đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ giữa tôi và Vi, nào là cùng nhau đi chợ hoa khi tết sắp đến, cùng nhau đi ngắm pháo hoa rực rỡ (chen lấn mệt drop mother luôn chứ vui gì). Nhớ cái lần sắp đến 14/2, tôi lừa em mua chocolate cho mình ăn…
- “14/2 sắp tới có dự định gì ko trò” – tôi giả ngây hỏi.
- “Thì đi học xong về nhà, tắm rửa, ăn cơm, coi tivi, nhắn tin tán dóc với thầy một chút rồi đi ngủ thôi…” – em thản nhiên nói.
- “Ko tính mua chocolate tặng thầy hả?” – tôi gợi ý.
- “Tặng thầy chocolate làm gì, em ko hiểu???” – Vi ngơ ngác nhìn tôi.
- “Hả, trò ko biết đó là ngày gì sao?”- tôi bất ngờ nhìn em hỏi.
What the hell? Đừng nói là em ko biết ngày đó là valentine day nhé…
- “Thầy nói gì em chả hiểu, ngày đó là 14/2, mà ngày đó là ngày chocolate hả, sao thầy lại kêu em mua tặng thầy??” – Vi mặt vẫn khờ khạo hỏi lại tôi.
- “Haizzz…Trò ko biết thì thôi, thầy nói luôn…Ngày đó…đúng là ngày chocolate, mọi người sẽ mua chocolate làm quà tặng cho bạn bè, người thân. Đó, ý nghĩa sâu xa là như thế…” – tôi trắng trợn đổi trắng thay đen.
- “Vậy hả, vậy em phải mua…chà…1 cho mẹ…2 cho anh Vũ…3 cho Ngọc Anh…4 cho Tuấn…5 cho Khanh…” – em giơ tay ra đếm đi đếm lại.
- “Sao ko có đếm luôn thầy…” – tôi mất lòng nói.
- “Còn lâu, mơ đi, thầy tưởng em ko biết đó là ngày gì sao, tính lừa em hả…” – em liếc xéo nói.
- “Hơ…hơ” – tôi mặt ngu luôn.
Chậc, con bé này, tưởng nó ngu ngu dại dại, ai ngờ, khôn ra phết. Không ổn rồi, như vầy mai mốt sao dụ dỗ thịt nó đây…Tôi suy nghĩ trong đầu…
…Bộppppp…
- “Ack, đau quá má ơi…” – tôi co chân lên vuốt ve cái ngón chân xấu số.
- “Nhìn cái mặt là biết suy nghĩ xấu xa gì rồi, ứ chơi với thầy nữa…” – nói xong em giận hờn quay đi.
- “Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn…” – tôi nhìn em bằng ánh mắt cay độc, nhủ thầm trong đầu.
……………………………………
…Kinh Kon…
Như thường lệ, sáng thứ 7 mỗi tuần tôi lại đến nhà Vi dạy toán. Thông thường thì Vi sẽ ra mở cửa, nhưng hôm nay lại là người khác.
- “Dạ, chào cô”
- “Gum hả con, vào nhà đi, con Vi nó còn đang ngủ trên phòng, con lên đánh thức nó giùm cô” – Mẹ Vi thân mật nói với tôi.
- “Dạ vâng”…
Cái gì thế này!!! Nghe nhầm chăng…Có phải bác ấy vừa kêu mình lên phòng em nó…Thật đúng là, trời ko phụ lòng người mà…
Tôi nhanh chân chạy lên lầu, sợ bác ấy đổi ý. Mò mẫm từng phòng trên hành lang, cuối cùng cũng tìm được phòng của bé ấy.
Chà, đúng là tụi con gái, phòng riêng thì luôn sạch sẽ, gọn gàng và đẹp đẽ…
Tôi khẽ đóng cửa lại, rảo bước thật chậm và quan sát căn phòng. Căn phòng được sơn màu trắng sữa, máy vi tính và chiếc bàn học được đặt ngay ngắn giữa phòng, tủ quần áo nằm ở góc phòng, chiếc giường lớn xinh xắn và bé nó đang nằm ngon giấc trên đó. Tôi rón rén lại gần, đưa mặt xuống và nhìn em, lúc ngủ trông em rất đáng yêu và hiền lành. Hai bên má trắng phổng phao, đôi môi như chu ra, mắt nhắm nghiền làm cho tôi chỉ muốn hôn một phát. Mà sau đó tôi định hôn thật, cúi xuống đưa môi ra tính hôn trộm má, sắp được thì em nó quay sang bên kia, thầm kêu chết tiệt, tôi lại rón rén qua bên kia vụng trộm tiếp, lúc sắp hôn được vào má thì em lại quay sang bên kia lần nữa. Deck kon moe, em cố tình chăng???
Tôi lại kiên trì sang bên kia, lần này nhất định phải thành công. Nhìn em ngủ bình thản, tôi ko nghĩ em giả bộ ngủ để đánh lừa tôi. Lần này ko nói nhiều nữa, tôi lại cúi xuống hôn trộm vào má.
…Chụt…
Moạ, phê quá, đã đã…Mấy bác hôn gái bao giờ chưa, hỏi thật đó, sướng tê người luôn. Bữa nào thử một lần cho biết đi.
Vẫn chưa thoả mãn cho hành vi cầm thú ban nãy của mình, tôi quyết định hôn trộm một lần nữa, nhưng mà lần này ko phải ở má, mà là ở môi. Hè hè…
Ngắm thật chuẩn vị trí đôi môi, tôi chu miệng ra rồi tiến lại gần. Từ từ…một cách chậm rãi…bình thản…từ từ…ko một tiếng động…
…Chụt…
Moạ…phê quá…á aaaa đau đau…
Thì ra lúc nãy khi sắp hôn đến môi, Vi tỉnh giấc rồi lấy bàn tay lên che miệng mình lại, rồi thừa lúc tôi hôn ngay vào lòng bàn tay thì em nắm chặt 2 môi tôi lại. Đau quá moá ơi…huhu huhu
- “U uuu ư ư ô ô…” – tôi lấy tay chỉ chỉ môi mình, sau đó nhìn Vi với ánh mắt cầu xin tha thứ.
- “Thầy nãy định làm gì??” – Vi nghiêm mặt.
- “ô ô ô…” – tôi ra vẻ lắc đầu, tiếp tục cầu Vi thả môi tôi ra.
Thấy mặt tôi đỏ bừng, Vi mới chịu buông tay. Nhưng mà mặt lạnh như băng nhìn tôi chờ đợi giải thích.
- “Hà hà hà..” – như được giải thoát, tôi thở hổn hển.
- “Hiểu lầm…hiểu lầm thôi…Ko có gì đâu, giữ hoà khí lại nào…” – tôi chai mặt nói.
- “Lần sau mà thầy còn làm vậy, em ko để ý gì đến thầy nữa” – em tức giận nói với tôi.
- “Thầy xin lỗi, sau này thầy sẽ ko thế nữa” – tôi thật thà.
Em nó chưa biết là đã bị mình hôn môi…Kha kha kha…
Giờ học sau đó có vẻ ngột ngạt, em lạnh nhạt hẳn với tôi, trời ơi, sao trò giận thầy dai thế…Thầy cứ nghĩ chúng mình thích thì cứ đến với nhau, ai ngờ…em lại khó tính đến thế…haizzz…
Chap 21:
………………
……………………
…………………………
Vào một buổi sáng thứ 7 đẹp trời, tại nhà Vi…
- “Điểm toán cuối học kì trò được mấy?” – tôi tra khảo em.
- “Em, em…” – em lúng ta lúng túng.
- “Mấy điểmmmmm…” – đưa mặt lại sát gần nhìn em, tôi kéo dài thanh âm.
- “8 ạ” – em thấp thỏm trả lời.
- “Hừmmm…tạm được, vậy là tốt rồi” – tôi thản nhiên nhìn em.
- “Thế anh văn thầy mấy điểm thế…” – em nheo mắt nhìn tôi.
- “Thầy, …thầy…” – tôi ấp úng.
- “Mấy điểm hả!!!!” – em như cai ngục đang tra khảo tù nhân.
- “6” – tôi xấu hổ khai thật.
- “Hừ, tha cho thầy lần này…” – em tinh ranh cười nói.
Ơ dis, rốt cuộc đứa nào là thầy, đứa nào là trò đây…
- “Sắp bế giảng tổng kết năm học rồi, hè này chả biết làm gì nữa, sang năm lên lớp 12 thì căng lắm đây, sau đó còn thi đại học nữa…” – tôi suy tư nói.
Vi chẳng nói một lời nào, có vẻ lờ đi, thái độ em chợt khác hẳn.
- “Trò có dự định gì làm trong hè chưa?” – tôi quan tâm hỏi em.
- “…em…chắc cũng ở nhà, chả đi đâu cả” – em ấp a ấp úng.
- “Ko sao đâu, có gì thầy thường xuyên ghé qua chơi với em cho đỡ buồn.” – tôi khoác tay lên vai em rồi nói.
Em cũng chả buồn đẩy tay tôi ra, mà chỉ liếc nhìn căm giận với tôi rồi thôi…
- “À, tổng kết cuối năm xong, chúng ta ra biển chơi ko? Thầy lâu quá rồi chưa bơi nên hơi ngứa ngáy tay chân…” – mắt tôi loé sáng.
- “Đi biển, lúc trước em có đi một lần nhưng cách đây lâu lắm rồi…” – em nhìn lên trời xa xăm nói.
- “Lần này rủ thêm Tuấn, Khanh, Anh đi cùng cho vui, thầy thèm cái mùi nước biển buổi sáng sớm lắm rồi, chúng ta đi 2 ngày 1 đêm thôi” – tôi đưa ra kế hoạch đi chơi.
- “Ko biết mẹ có cho em đi ko nữa?” – Vi rầu rĩu nói.
- “Cứ để mẹ em cho thầy lo…” – nói đùa, mình vào làm nũng một lát là cô ấy cho phép ngay.
Sau khoảng mấy chục phút đấu trí căng thẳng, mất hết bao nhiêu giọt nước mắt, cuối cùng cô cũng cho Vi đi, nhưng với điều kiện phải có 1 người lớn đi cùng, đó là anh Vũ. Ok thôi, ko sao cả, cũng đúng, một lũ con nít ranh lớp 11 đi chơi xa cũng cần có một người lớn quản lý cả nhóm, ko thì loạn hết cả lên....