Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hay The Day You Went Away Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1
Truyện: The Day You Went Away
Tác giả: MeGum.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Pupe.Mobie.In
***********************
Lam Vi, lớp 11, là một nữ sinh xinh đẹp mới chuyển đến trường của Gum, khiến không ít con trai trong trường để mắt tới. Khổ nỗi cô lại cực kì lạnh lùng và khó gần, cứ mỗi giờ chuyển tiết Vi lại ra ghế đá ngồi một mình. Gum quyết tâm chinh phục bằng được trái tim băng giá ấy. Liệu cậu có làm được?
Chap 1:
“Reng…reng…reng…”
- “Ngủ thêm tí nữa đã” – tôi với tay tắt cái đồng hồ báo thức, chỉ ngủ thêm 10ph thôi, 10ph thôi, chứ người mệt quá, lười dạy lắm.
………
- “Gum, sao giờ này còn chưa đi học?“
Tiếng mẹ quát làm tôi bừng tỉnh. Ấy chết, mấy giờ rồi??? What the…? 7h rồi, trời đất, vậy là tôi đã ngủ nướng gần 40ph.
Sax, hôm nay thi cuối kì mà!!!
Như một thằng điên, tôi hối ha hối hả đánh răng rửa mặt, soạn bút, thước, casio fx…vào trong balo rồi ko thèm ngoảnh mặt nhìn cái bữa sáng trên bàn. Xách con xe đạp leo núi martin rồi đua…
Nhà tôi cách trường cũng ko xa lắm, đi chừng 10ph nếu maxspeed. 7h15, tôi đến trước cổng, gửi con xe đạp xong, tôi phóng thẳng lên phòng thi. À mà khoan đã, hôm nay thi toán. Phù, trễ cũng chẳng sao, vì trong tất cả các môn, thì môn toán tôi rất giỏi, vì thế có trễ 30’ cũng dư rả thời gian làm bài.
- “Sao đến trễ vậy em, nhanh cầm giấy làm và đề rồi vào chỗ ngồi đi”
- “Dạ, em xin lỗi, xin lỗi cô”
Chậc, ngồi bàn 2, dãy thứ 4, kia rồi, tôi lao vào ngồi. Mấy bạn học sinh trong phòng thi lúc tôi vào ai cũng ngước lên nhìn, trong số các ánh mắt mà tôi nhận được thì 5 phần cảm thấy tội nghiệp, 3 phần thông cảm, 2 phần hả hê. Hừ, rồi xem, ai cười ai…
Tôi ngồi bàn 2, phía trên bàn đầu hình như là 1 bạn nữ, ko biết xinh hay ko nhưng mà thông qua cách ăn mặc và dáng người thì cũng đoán đc phần nào: ko xấu. Ôi đeck, làm bài đi thằng khốn, giờ này mà còn soi gái…
Nhìn tờ đề, tôi ko kìm đc sự giật mình và phát hoảng, sao mà…bèo thế. Như đã nói, tôi rất giỏi môn toán, đa số các bài toán theo chương trình ko hề làm khó tôi, chỉ một số bài nâng cao hoặc biến thể kì cục mới khiến tôi khó khăn. Tôi bắt tay vào làm.
Khoảng 15ph sau, tôi làm gần ½ cái đề thì bạn nữ ngồi trên hơi quay xuống và hỏi nhỏ:
- “Bạn ơi, cho mình mượn máy tính đc ko?”
- “Nè bạn…”
- “Cảm ơn”
Mấy bài nhỏ này tính nhẩm cũng đc mà, còn mấy bài lớn thì khi nào làm hết bài bấm cái kịch là ra kết quả cuối, sao phải xoắn…Vì thế, tôi cũng ko ki bo mà cho bạn ấy mượn.
30ph sau, tôi hầu như đã hoàn thành bài thi, chỉ còn bấm casio lấy kết quả rồi ghi vào thôi.
- “Bạn ơi, cho mình xin cái máy tính…” – tôi hỏi xin bạn nữ trả lại cái máy.
Bạn nữ ấy có vẻ chần chờ vài giây rồi cuối cùng cũng trả lại. Lúc bạn ấy quay xuống tôi chỉ thấy đc 1/3 khuôn mặt, chà, con mắt đẹp thật, lông mi cũng đẹp nữa, da trắng thế…
Click…click…click…
Ok, done. Nộp bài thôi. Đói quá rồi, xuống cổng trường làm dĩa cơm sườn thôi…
- “Sao em nộp bài sớm thế, còn gần 25ph nữa mới hết giờ, em kiểm tra kĩ chưa? Ủa, em là em đi trễ hồi nãy mà, định nộp giấy trắng hả? “
Hửm??? Are you kidding me?
- “Ko có, em làm xong rồi thưa cô…”
- “Đưa cô xem thử…Rồi, em được phép về”
- “Dạ, cám ơn cô”
Tôi bước ra khỏi phòng thi, bỏ lại đằng sau những ánh mắt đố kị và thán phục, cũng có những ánh mắt ai oán vì đã ko kịp hỏi bài tôi.
Dưới sân trường, mọi thứ cũng y như lúc tôi đến, tĩnh lặng và vắng vẻ. Tôi vươn vai, rướn người và cảm nhận cái không khí se lạnh sáng sớm…chà, mát quá, thật là sảng khoái quá đi mà…
Chiều còn thi môn cuối nữa, ráng lên. Ấy chết, môn anh, tiêu rồi. Toán thì tôi giỏi nhất, nhưng anh thì lại tệ nhất…
Chap 2:
Giờ nghỉ trưa cùng ngày…
- “Làm bài đc ko mày” – thằng Tuấn hỏi tôi.
- “Thằng khùng, môn toán mà đi hỏi thằng này làm bài đc ko” – thằng Khanh chen vào.
- “Mày điên à, ý tao hỏi nó là có bị dính con 9, 5 hay 9, 75 ko?” – thằng Tuấn cự lại.
- “Uh, cầu cho cô nào chấm bài nó, trừ điểm phần trình bày xấu hoặc cẩu thả đi” – thằng Khanh hùa theo.
- “Tụi mày cứ mà ngồi mong mặt trời mọc hướng Tây đi” – tôi đáp trả.
- “Môn anh chú có dự tính gì chưa?” – 2 thằng hỏi tôi rồi cười to.
- “Đến đâu hay đến đó thôi, ko nên cưỡng cầu” – tuy nói vậy nhưng tôi cũng hơi lo.
Khanh và Tuấn là 2 thằng bạn chơi với tôi từ hồi cấp 2, ba đứa thân với nhau lắm. Tuy lên cấp 3 ko học cùng lớp nhưng lúc rảnh thì thường họp mặt cùng nhau trò chuyện, chém gió, gái gú…
Cả 3 ngồi chém với nhau đc một lúc thì ai nấy đều trở về phòng thi của mình để chuẩn bị.
Tôi lên phòng thi, thấy ai cũng cầm trên tay quyển sách tiếng anh, ráng nhồi nhét cái đống chữ kia vào trong đầu. Chậc, chán quá đi thôi, mặt ai cũng căng thẳng, hầm hì thế kia làm tôi chẳng dám bắt chuyện với ai. Chắc các bạn thắc mắc, vì sao tôi ko tranh thủ những giây phút quý báu trước khi thi mà ôn bài nhỉ? No no, that’s impossible!! Tôi cảm thấy mình đã dốt tiếng anh, thì giờ này có mang sách ra mà gặm thì vô nghĩa quá, thôi thì kiếm chỗ nào ngồi chơi vậy.
Lướt mắt toàn phòng, ý, có 1 em đang ngồi nghe nhạc mà ko cầm sách. Ui chu choa, xinh quá, đẹp thiệt ta ơi…Tóc đen dài hơn vai, da trắng, môi cong đang giãn ra nhìn rất đáng yêu, cái mũi nhỏ thon và tinh tế. Em đang nhắm mắt và hưởng thụ âm nhạc một cách tự nhiên và say mê.
Tôi liền tiến đến, ngồi đối diện em và ngồi xuống, nếu bác nào hỏi để làm gì thì đi chết đi, đương nhiên là bắt chuyện rồi. Tôi tiếp tục quan sát em kĩ hơn, em nói thật với các bác, nhìn càng gần càng phê, chịu ko nổi, đẹp quá sức tưởng tượng. Em liếc xuống phía dưới cổ áo, chà, cổ trắng và đẹp quá, lại thơm nữa, đôi mắt em tiếp tục đi xuống dưới, chà, đầy đặn quá…ý nhầm, cái phù hiệu đẹp quá, lớp gì đây, lớp Bxx, trời, chuyên anh của khối 11. Tôi giật mình 1 hồi, thì cảm thấy bầu không khí có vẻ nóng, căng thẳng, cảm giác như có ai đó đang rình mình ấy, đưa mắt lên thì chạm ngay đôi mắt của em ấy…
2 đứa nhìn nhau chằm chằm. Mắt em ấy đẹp lung linh, tròng mắt nâu, hàng lông mi dài và góc cạnh, tôi như bị hút hồn vài giây. Thấy tôi cứ nhìn hoài, mắt em ấy trừng lên, rồi quay mặt sang bên. Lúc này tôi mới để ý em ấy na ná giống cô bé ngồi bàn trên trong giờ thi toán.
- “Hey, bạn ơi…” – tôi cười cười gọi em.
…no reaction…
- “Hey, bạn ơi…” – tôi kiên trì.
Em quay lại rồi nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi.
- “Nhớ mình ko, sáng thi toán chúng mình ngồi gần nhau nè…” – tôi cười nói.
…no reply…
- “Mình cho bạn mượn máy tính nè, nhớ ra chưa?”
…no reply…
Shit, em này khó nhằn dữ. Giỡn mặt thiệt ta, khinh nhau nó vừa vừa thôi chứ…
- “Sáng nay cậu làm toán được ko?”
Mặt em nhăn nhó nhìn tôi, rồi đứng phắt dậy, ra khỏi phòng.
“Con điên…” – Tôi lầm bầm trong mồm.
Người khác hỏi ko trả lời, thái độ coi thường xung quanh, thì có xinh cũng chả thèm (nói thế thôi, đẹp ai chả mê các bác ạ…).
Lúc giáo viên phát đề thi, tôi và em ấy ko ngồi gần nhau nữa, nên mọi chuyện cứ tiếp diễn như bình thường.
Cuối ngày hôm đó…
“Chắc cũng trên trung bình…” – tôi tự dối mình.
“Kì này về mình phải học thêm anh văn thôi, chứ cứ chơi vơi thế này thì nguy hiểm quá. Gum, mày phải cày anh văn, một ngày phải dành 1h30’ học anh văn, xem tivi kênh tiếng anh…” – tôi vạch ra trong đầu một kế hoạch tự rèn luyện ngoại ngữ cho bản thân một cách sáng tạo và tối ưu, nhưng tôi biết, tôi chẳng bao giờ làm theo cả. Ko biết mọi người thế nào, riêng tôi thì chả bao giờ làm theo kế hoạch học tập đã đề ra, vì tôi ko thích cuốc sống tẻ nhạt như vậy, như đã đc định trước phải làm gì, sẽ làm gì…Điều đó rất nhàm chán, tôi muốn đc thoải mái, làm gì mình thích, lúc nào muốn thì học, ko thì chơi, ko gò bó gượng ép. Đúng y như câu nói bất hủ nào đó: “Học hành chỉ là hình thức giải trí sau những giờ vui chơi căng thẳng”....
123...20Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ