↓↓ Truyện Hay The Day You Went Away Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Gọi 2 ly cafe, nó ngoáy ngoáy ly nước, uống một ngụm xong rồi nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Nó nhìn bằng cái ánh mắt chăm chú, tham lam làm tôi nổi cả da gà…
Nhìn no con mắt thối của nó xong, nó lại hớp một ngụm rồi lắc đầu nói với tôi:
- “Giống quá, thật là nhiều nét giống nhau quá…”
- “Anh nói gì, em ko hiểu” – tôi khó hiểu nhìn nó.
- “Gum này, em có bao giờ tự hỏi là vì sao Vi lại chấp nhận em làm bạn? Em ko thắc mắc tại sao em và Vi lại thân nhau nhanh đến như vậy ư?” – nó nhìn tôi rồi bình thản nói.
Tôi chợt sững người. Đúng vậy, tại sao từ chối ko biết bao nhiêu người, mà khi mình đến làm quen thì Vi ko bài xích, xa lánh mạnh mẽ như những người khác. Tôi ko cho rằng vì mình đẹp trai mà Vi đồng ý làm bạn với tôi. Đến giờ tôi mới để ý, ko có gì tự nhiên, vô cớ như thế cả. Thế thì vì lí do gì?
Vi còn giữ bí mật gì mà ko nói cho tôi biết…
Chap 17:
- “Lúc nghe bác gái nói Vi có 1 người bạn, mà đó lại là con trai, anh cũng ko tin lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy em, anh mới hiểu…vì sao con Vi nó lại thân với em đến như vậy…”
- “Gum à, …em giống anh trai đã mất của Vi…”
Tôi trố mắt nhìn Vũ, hắn ta vừa nói gì, Vi…Vi có anh trai. Sao, tại sao Vi lại ko nói cho tôi biết mà lại giấu tôi, tôi cứ nghĩ giữa 2 đứa chẳng còn bí mật gì nữa, thế mà, ko ngờ, bí mật lớn nhất của Vi tôi lại ko hề hay biết.
Nhìn tôi đang thất thần, Vũ lại nói tiếp:
- “Chuyện cũng lâu lắm rồi. Thật ra hồi đó Vi có một người anh trai, cậu ta cũng là bạn thân của anh. Haizzz, cậu ta đúng là một người anh trai tốt, một người anh trai mà bất kì đứa em gái nào cũng phải mơ ước.
Vì ba mẹ thường xuyên vắng nhà, nên Vi chỉ có anh trai làm chỗ dựa. Vi được anh trai nuông chiều, dạy bảo, chơi đùa cùng nên cậu ta như là tất cả đối với Vi. Cho đến một ngày…”
Nói đến đây, Vũ như đang chìm vào quá khứ đau buồn kia, bất giác trên khuôn mắt của hắn thoáng hiện lên sự buồn bã và đau đớn.
- “…cái ngày mà anh trai của Vi đã vĩnh viễn ra đi, và anh cũng mất đi một người bạn thân.”
- “Sự ra đi của cậu ta mang đến sự đau khổ cho bạn bè, người thân. Ngày tang lễ, một không khí tang thương bao trùm, bác gái bác trai đều khóc, duy chỉ có một người ko khóc…đó là Vi.”
- “Chắc quá sốc trước sự ra đi của anh trai mình, con Vi cứ nhìn chằm vào cỗ quan tài, mà ko biểu lộ một tia cảm xúc gì trừ một khuôn mặt đờ đẫn. Cứ như vậy suốt 3 ngày, cho đến khi quan tài đc chôn xuống đất, thì mặt Vi đã ướt đẫm 2 dòng nước mắt.”
“Kể từ đó trở đi, con bé ít nói hẳn, trở nên vô cảm và lạnh lùng hơn. Ba mẹ Vi nuông chiều con bé hơn, quản lí chặt chẽ và kín kẽ hơn. Vốn dĩ trước đó nó cũng có bạn, nhưng về sau thì nó chẳng bầu bạn cùng ai nữa.
Những ngày đó quả thật là những ngày đen tối trong cuộc đời Vi, bác trai và bác gái vẫn thường xuyên vắng nhà để làm kinh tế, ở nhà chỉ còn mỗi Vi lẻ loi cùng con Beck, ko còn bóng dáng người anh trai vẫn thường chơi đùa cùng mình nữa, những hình ảnh đó giờ chỉ còn đọng lại đâu đó trong ngôi nhà, món đồ chơi, vật dụng, ghế salon, phòng khách…Lâu lâu lại thấy nó ngồi chơi một mình, gọi tên anh trai, rồi hành động cứ như đang chơi cùng ai đó gần đó, làm cho gia đình rất lo lắng, tưởng chừng nó bị tâm thần.
Phải một khoảng thời gian sau, anh mới tìm đến gặp Vi, và dần giúp nó thoát khỏi những đoạn kí ức đó…”
- “Vậy giữa anh và Vi là quan hệ thế nào?” – tôi bán tín bán nghi hỏi.
- “Anh coi nó như em gái của mình, yêu thương, quan tâm và chăm sóc nó, có lẽ do thấy từ anh phảng phất bóng hình người anh trai khi xưa nên Vi rất mở lòng với anh.”
- “Phù…” – tôi thờ phào một hơi.
- “Sao vậy em…?” – Vũ ko hiểu vì sao tôi lại làm vậy nên tò mò hỏi.
- “À ko có gì, anh kể tiếp đi…”
- “Uh, sau khi nhận được sự quan tâm từ anh, con Vi nó cũng bớt ảo tưởng, dần trở lại với thực tế hơn. Nhưng sự trầm cảm và lạnh lùng của nó thì vẫn y như cũ, ko thay đổi.”
- “Em chính là người thứ 2 mà Vi mở lòng, thậm chí còn nhanh và gần gũi hơn cả anh.” – anh Vũ nhìn tôi chăm chú nói.
Chắc có lẽ mình giống anh trai của em ấy. Tôi thật ko ngờ quá khứ của Vi lại bi ai và tang thương đến mức độ như vậy. Ko nghĩ rằng dưới lớp bề ngoài cực kì xinh đẹp kia lại là 1 trái tim tan nát, băng giá và lẻ loi đến vậy.
- “Gum à…” – anh Vũ chợt nghiêm túc hẳn.
- “Dạ…”
- “Con bé Vi nó đã chịu dựng nhiều đau khổ lắm rồi, nên anh mong rằng em sẽ ko làm cho nó phải đau khổ nữa. Anh mong em sẽ đối xử tốt với nó, quan tâm và chăm sóc nó, bảo vệ nó, ko cho nó gặp tổn thương nữa. Em hứa với anh được ko?”
- “Em xin thề trên danh dự và cả tính mạng của bản thân của mình, em sẽ ko để Vi phải đau khổ, thậm chí rơi nước mắt một lần nào nữa.” – tôi quyết tâm nói.
- “Uh, hi vọng em giữ lời. Nếu mà con Vi nó khóc vì em, dù chỉ 1 lần, thì anh sẽ ko tha cho em đâu. Lúc đó thì chỉ có trời mới mong cứu đc em…” – anh Vũ nhìn tôi nửa kì vọng, nửa hăm doạ nói.
- “Ack, anh bình tĩnh, em ko dám đâu…” – tôi lạnh sống lưng nói.
- “Uh, thôi chúng ta về…Anh ơi, tính tiền…” – anh Vũ nói với tôi rồi gọi nhân viên phục vụ.
Chap 18:
Haizzz, thì ra giữa anh Vũ và Vi chỉ quan hệ như anh em, thế mà mình cứ tưởng…thiệt là, đau lòng quá đi đó mà.
Ko ngờ Vi lại giấu mình cả một bí mật lớn đến như vậy, ko lẽ em vẫn còn chưa tin tưởng mình, hay là ko muốn nhắc lại chuyện đó nữa…
Đang lon ton đạp xe về nhà thì nhận đc SMS:
“Thầy ơi, đã ngủ chưa…”
“Chưa, có gì ko trò”
“À ko có gì, đây là lần đầu em nhắn tin cho người khác, nên em chỉ muốn thử cái cảm giác đó…”
“Thế trò cảm thấy thế nào”
“Uh, cũng thú vị và hơi hồi hộp”
“Vậy từ giờ tối nào thầy cũng nhắn tin cho em nhé”
“Vậy có phiền thầy ko?”
“Ko sao đâu, thầy còn muốn gọi điện để đc nghe giọng nói êm ái của đứa học trò xinh đẹp nữa là ^^”
“Thầy đừng nói nhăng nói cuội nữa mà “
Tôi cười như thằng điên, suy nghĩ một hồi rồi nhắn thêm 1 tin:
“Vi à, em còn có bí mật nào chưa nói cho thầy biết ko?”
Có vẻ tôi hỏi hơi quá nên sau khoảng 10ph vẫn ko thấy reply.
“Thôi, thầy chỉ hỏi chơi mà thôi, em đừng để ý làm gì, thầy tin tưởng học trò của mình mà, hahaha. Tối nay ngủ ngon nha, học trò cưng”
“You too, my teacher…”
Khoảng thời gian sau đó vẫn tiếp diễn một cách bình thường, tôi lên lớp, ngồi chém gió cùng đám bạn, chép bài tập mà thầy cô giao làm trong kì nghỉ tết, ối giời ơi, nhiều lắm các bác à, chắc các bác cũng đã từng trải qua.
Tôi cũng ko còn ra chỗ ghế đá nữa, tôi cũng ko biết tại sao. Có thể là muốn Vi và Ngọc Anh thân với nhau hơn, cũng có thể là muốn cho cuộc sống của Vi ko chỉ xoay quanh mỗi mình tôi, tôi muốn em dành thời gian mà tìm bạn mới, làm cái gì đó mới mẻ, ko còn trầm cảm như xưa nữa. Mà nói thật nha, ngày nào cũng gặp nên cũng ngán lắm, nhiều lúc 2 đứa ngồi đóng kịch câm cùng nhau, chán lắm, có lẽ nên hạn chế gặp gỡ thôi, tuy ít nhưng lại đáng quý.
Ngoài những giây phút nhắn tin cho nhau thì sáng thứ 7 hàng tuần là ngày tôi và em gặp nhau.
- “Mồ hôi trò ra nhiều quá, để thầy lau cho…”
- “Trời hơi lạnh đó, em khoác áo của thầy cho ấm nè…”
- “Ngồi thằng người lên nào, ngồi sai tư thế dễ cận thị lắm, mà em đeo cặp đít chai lên mặt thì ko đẹp đâu…”
- “Em đói chưa, để thầy xuống bếp làm đồ ăn…”
……
- “Thầy, thầy làm cái gì vậy, sao hôm nay quan tâm em đặc biệt quá vậy???”
Vi cảm thấy mình như thụ sủng nhược kinh, đc nuông chiều quá thành sợ.
- “Ko, ko đâu, quan tâm chăm sóc học trò là nghĩa vụ của thầy mà. Em đừng có cản thầy làm nghĩa vụ của mình “...