↓↓ Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Vâng…Anh k học hành cho đàng hoàng để trường nó mời mẹ lên nhận giấy buộc thôi học thì tôi cũng cho a đi luôn.
- Hề hề. Học lại thôi chứ làm j đến mức ấy…Thôi con đi đây mẹ ạ.
Bố thì đã đi trực từ sớm, còn mỗi mẹ ở nhà. Nghĩ bụng, mình đi ở nhà có mỗi mẹ, đảm đương việc bán hàng, rồi cũng tự nấu tự ăn. Bố thỉnh thoảng mới về, toàn mẹ lủi thủi ở nhà…Buồn ghê…
Lên dọn dẹp cái phòng cho sạch sẽ, e vs thằng Tùng lại tiếp tục cái kiếp ăn quán…Mai mới đi học nên hôm nay cứ tiếp tục chơi bời phủ phê. Chém chế thâu đêm cũng vui, cơ mà mệt vãi. Sáng hôm sau mắt cứ lờ đờ.
Tắm rửa cho tỉnh táo, e phấn chấn xách cặp đi học. Lại đc gặp bạn bè, bàn tán chuyện tết, lại đc gặp T…Còn j vui bằng…
Vậy mà…Chờ mãi, chờ mãi…Từng đứa bạn bước qua bậc cửa…Chẳng phải hình dáng thân quen ấy…Rút đt ra gọi, lại thuê bao. Lũ bạn cười nói ríu rít, đùa nghịch hỏi han nhau chuyện chơi tết, mà e chẳng hề nhập tâm…Đến bây h thằng C nhắc lại mới biết hồi ấy nó bị gãy tay bó bột. Ngồi cạnh mà như k ấy…Lúc ấy bụng như có lửa đốt, mà vẫn phải dằn lòng, tự nhủ chắc là mải chơi tết hoặc đi du lịch đâu đó nên T xuống HN muộn. Không sao mà…Không sao…
Nhưng rồi thì hôm sau T cũng k đến lớp. E bắt đầu lo. Hỏi cái Tr thì nó vẫn k biết j. Gọi điện vẫn k đc. Không ổn…Có j đó rất không ổn phải không các thím…Cảm giác bất lực thật là đáng ghét…Muốn làm j đó, muốn thay đổi 1 cái j đó mà k thể…Muốn đc gặp người mình yêu thương, quan tâm mà k thể. Vẫn ở đó thôi mà dường như xa lắm…
Đến ngày thứ 3 thì tin dữ ập đến…
Chap 12:
Có những điều trong cuộc sống mà ta không thể ngờ trước được. Và khi nó ập đến, dù chưa đủ sẵn sàng, ta vẫn phải gồng mình gánh chịu…Thật sự hơi buồn và hụt hẫng các thím ạ…Thôi lan man quá…E xin quay lại câu chuyện…
Vâng, đúng là ngày thứ 3 thì tin dữ ập đến với cái cách khá nhẹ nhàng (tin dữ này k liên quan đến tin dữ e nói ở trên đâu nhé). Vẫn đến sớm ngóng chờ T đi học…Đi ngang qua hàng bánh mì vẫn ghé lại mắt dáo dác kiếm tìm…Mà k thấy…
Thế rồi, cái Tr đến lớp, giọng hơi to nhưng k có vẻ j lo lắng:
- Chúng mày ơi! Con T nó ở nhà lấy chồng rồi!
- Cái j? Sao m biết? Sao lại thế? Ai bảo m?- 1 tràng câu hỏi vang lên. Lúc ấy e đang gục đầu xuống bàn, nghe vậy giật mình ngẩng lên, tai nghe ngóng câu chuyện:
- Ừ…T gọi về hỏi thăm mẹ t ở nhà thì mẹ t nói qua loa thế. Chứ có biết thế nào đâu…Gọi cho nó mãi chẳng được.
- Xời…Con này thế mà ghê…Chắc cái anh Robert kia rước về chứ j…
- Quả này lấy chồng tây, nhà đã giàu giờ lại sướng nữa…
- Chuẩn bị đặt vé sang Đức ăn cưới con T chúng mày ơi…
Cứ thế om sòm cả lên…E thì lặng người đi…Chợt khả năng xấu nhất lóe lên trong đầu…Thằng H cũng nghe đc toàn bộ câu chuyện, quay ra há hốc mồm nhìn e.
E chạy ra hỏi cái Tr:
- Bà có chắc k? Sao lại thế đc?
- Ừ thì t cũng chỉ nghe mẹ tôi nói thế…
Chán nản, e quyết định bùng tiết, ra quán trà đá trước cổng trường ngồi. Thằng H cũng có vẻ đồng cảm, im im đi theo e.
- Giờ sao m?- mãi nó mới lên tiếng hỏi.
Nhấp ngụm nhân trần rồi e trả lời nó:
- Ờ…Đúng…
- Đúng đúng cái đầu m…T đang hỏi h m tính sao?
- Ờ thì can thiệp làm sao đc? Chả phải chuyện của mình…Vs lại chả liên lạc đc…
- Ừm…Đúng là k liên lạc đc thì khó thật…
E lại ngồi trầm tư…Giá mà liên lạc được cho T…Giá mà đc nghe giọng T nói lúc này…Trong đầu cứ vẩn vơ 2 chữ “liên lạc”…Thế rồi e tự dưng hét lên 1 phát làm thằng H vs ông chủ quán giật bắn mình. Phải rồi…E có số chú T…Chú T!!! Vâng! Chú T!! Thế là e bỏ đt ra tìm số chú, ấn gọi ngay. Vừa áp đt vào tai thì mới quay ra bảo thằng H: “Chú T mày ạ! Chú T”…mặt giãn ra đôi chút…
- Chú nghe đây D.
- Chú ơi! T sao rồi ạ? Tình hình T thế nào ạ?- giọng mình lúc ấy, theo như thằng H kể lại, thì khắm đéo tả đc
- Trời…Sao giờ mới hỏi chú…T nó bị bố mẹ giam lỏng ở nhà luôn ấy…Tháng sau được ngày thì cưới.
- Cưới ai hả chú? Cưới ai ạ? – e hốt hoảng.
- Thì thằng L con ông Luân phó chủ tịch công ty đó…Ông đó vs bố cái T chơi cũng thân, làm cùng nhau…Hôm nọ nghe đâu 2 ông bà phát hiện ra chuyện T vs thằng kia…T nó lại bướng…Giờ thành ra như thế…
- Thật ạ? – câu nói vô dụng thốt lên trong vô thức…
- Lại còn k à…Ông bà ấy còn tra hỏi chú xem có biết chuyện k…Chú đành thú nhận thì bị mắng cho té tát ấy…
- Thế bây h T đang ở đâu ạ?
- Vẫn ở nhà thôi cháu…Mẹ vs cô giúp việc canh chừng suốt…Hôm nọ chú vào thấy nó khóc sưng húp mắt…Chú cũng thương nó lắm mà k làm j đc…
- Thế ạ…- thẫn thờ quá rồi…Lúc ấy k còn nghĩ nổi j nữa…
- Ừ…Thế có chuyện j k cháu?
- Dạ k…k có j đâu ạ…Cháu cảm ơn chú…
Ngồi phịch xuống ghế…Thằng H cũng nghe loáng thoáng câu chuyện…E cứ ngồi thần ra đấy 1 lúc lâu…Rồi đột nhiên e nói:
- T phải lên Mộc Châu 1 chuyến m ạ…
Thằng H hơi bất ngờ, nhưng rồi nói ngay:
- Ừ…Cho t đi vs. Có j t giúp m…
K hiểu sao lúc ấy vẫn còn tỉnh táo mà bảo nó:
- Thôi…M ở lại tính toán ngày nghỉ của 2 đứa mà điểm danh giúp t…Thế là hộ t lắm rồi…T về rủ thằng Tùng.
- Ừ ừ…M tính thế cũng phải…Có j alo t…
- Ừ t về đây…- e đứng dậy đinh móc ví trả tiền nước, nó xua tay:
- Về nhanh. Để đấy tí t trả.
- Ừ ừ…
Thế rồi e phi về nhà…Trình bày qua vs thằng Tùng…Thằng Tùng thì cũng biết chuyện từ trc, nghe vậy gật đầu luôn:
- Đơn giản vê lờ. Đi thì đi…
2 thằng quơ ít quần áo vào ba lô rồi chuồn luôn…Ra đến đầu đường, nó còn bảo:
- M đợi t tý…T ra kia rút tiền…Lần này đi k thể rách đc.
E vẫn còn bần thần, ừ ừ trong miệng…Thế rồi ra bến xe, 2 đứa bắt chuyến khá muộn đi về hướng xa xôi…T ơi a đến cứu e đây…
Chap 13:
Đến Mộc Châu thì cũng 9,10h đêm rồi…E vs thằng Tùng thuê đại nhà nghỉ ở đấy đánh 1 giấc lấy sức, để mai chiến đấu…Nói là chiến đấu chứ cũng k biết phải thế nào cả…E nằm vắt tay lên trán nghĩ 1 lúc, trong khi thằng Tùng đã ngáy khò khò…K biết phải làm thế nào để cứu được T…K biết giờ này T đang nghĩ j, có khóc nhiều k…K biết…Thế rồi e cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào k biết…
Sáng dậy, điều đầu tiên là 2 đứa đi ăn sáng…Đôi bát phở cho ấm lòng…Cũng may mà có vơ đc cái áo khoác, sáng sớm trên này lạnh phết…Ăn xong, e gọi chú Tú:
- Chú ạ…
- Ừ sao D?
- Cháu đang ở Mộc Châu rồi…Chú có thể giúp cháu gặp T đc k…
- Ủa, lên bao h sao k báo chú…
- Dạ, cháu lên tối qua…Chú giúp cháu nhé…
- Ờ ờ đc rồi để chú tính…Đang ở đâu để chú qua…
Thế là e hỏi bà chủ quán trà đá đang ngồi để bà ấy đọc cho cái địa chỉ…
10p sau thì con Wave RSX của chú Tú đã đỗ xịch đằng sau lưng…
Thằng Tùng nhanh nhảu chào chú Tú…E cũng tiện mồm giới thiệu luôn:
- Thằng bạn cháu chú ạ…
- Ờ…2 đứa đang ở đâu rồi…Hôm qua nói chuyện đt thế xong lên luôn à?
- Dạ vầng, cháu cũng lo cho T quá…Cháu đang ở nhà nghỉ Hoa Chuối cuối đường Hoa Bưởi ạ (hehee)
- Ờ…thế muốn gặp T hả…
- Dạ vầng! – e nôn nóng…
- Để mai đi…Mai mẹ cái T nhờ chú đánh xe đưa đi xem ngày…Có khi tối mới về…
- Dạ vâng…
Tự dưng nghĩ ngợi thế nào mà e lại nhớ đến anh Robert…E hỏi:
- À chú ơi trước chú bảo là hồi xưa chú hay đưa T lên Sơn La gặp cái anh tây kia phải k ạ?
- Ừ sao cháu?
- Chú có biết địa chỉ anh ấy k ạ, chú cho cháu…
- Ờ, trung tâm tiếng Anh hồi trc nó dạy nhé…- nói rồi chú lấy giấy bút ra ghi vội vài chữ rồi đưa e.
- Cháu cảm ơn. – rồi e quay ra nói vs thằng Tùng – đi thôi m ơi…
- ĐỊnh đi luôn hả cháu?...