↓↓ Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Dạ vầng, mai còn kịp về gặp T…Cũng xa chú nhỉ…
- Ừ…Gần 2 tiếng đấy…Thôi để chú đưa ra bắt xe…
Lại lên đường…Sao lần này Mộc Châu chẳng còn đẹp đẽ j nữa…Có lẽ vì lần này tâm trí e k còn là đi du lịch ngắm cảnh…K còn những người bạn quây quần bên nhau…Thay vào đó là sự lo lắng, sốt ruột và rối bời…
Giữa trưa nắng chang chang thì bọn e đến nơi…Bắt 1 chiếc xe ôm, đưa tờ giấy ghi địa chỉ cho ông xe ôm đưa bọn e đến trung tâm tiếng Anh. Nó nằm giữa trung tâm thành phố luôn ấy…To phết…Nhưng so vs HN thì trung tâm này chưa ăn thua…Vào thì con bé lễ tan, chắc chỉ tầm tuổi e, lên tiếng hỏi:
- Các a cần j ạ?
- À, bạn cho mình hỏi có thày giáo tên Robert dạy ở đây k nhỉ…
- Thày Robert Hát men phải không ạ? (lúc ấy e nghe phiên âm như thế )))
- Dạ chắc đúng rồi…
- Anh ơi thày ấy nghỉ dạy từ sau Tết rồi ạ…Nghe đâu thày ấy sắp về bên Đức lo việc gia đình…E cũng k rõ đâu…A đến nhà thày mà hỏi ạ…Số điện thoại thì bọn e k có…
- Tốt quá…Bạn cho mình xin cái địa chỉ…
Thế là 2 thằng lại mò mẫm đến 1 khu chung cư. Bấm thang máy lên tầng 4, thằng Tùng trấn an e vì thấy mặt e cứ căng thẳng:
- Yên tâm…Cái thằng tây này nó chưa đi đâu, nếu nó yêu T thật lòng…
E “ờ” 1 tiếng, kèm vs tiếng thở dài…
Kính coong…Kính coong…
“Cạch…”
- A, có phải a là bạn T k?- vừa mở cửa mắt Robert đã sáng lên
- Vâng…E có chút chuyện muốn gặp a, a có phiền…
- Ồ không, tốt quá ấy…Chúng ta xuống kia uống café nhé, nói chuyện cho tiện…
Thế rồi e vs Tùng ra hành lang chờ anh tat hay quần áo…Khổ, nhìn mặt mũi cũng có vẻ khá buồn…
Yên vị ở quán café thì Robert mới kể cho bọn e nghe…Khoảng mùng 2 tết, T có nhắn cho anh ấy 1 tin như này: “Mấy hôm nữa đừng liên lạc vs e. Cũng đừng đến gặp…E sẽ gọi cho a sau” Robert gọi lại thì T tắt máy rồi…“Mấy hôm nữa” mà thành ra lâu quá, anh ta cũng sốt ruột lắm, mà cũng định xuống Mộc Châu xem thế nào…thì bọn e đến…
E ngồi kể lại toàn bộ sự việc mà e biết, từ từ chậm rãi tránh gây bất ngờ cho Robert…Khổ…Khuôn mặt anh ta tội nghiệp quá, lúc thảng thốt lúc xót xa…
E cũng bảo nghe nói Robert sắp về nước, thì anh ấy gật đầu bảo, chẳng biết bao h sẽ sang lại, nên cũng có ý muốn hỏi xem T có đi cùng k…A ấy định ra tết mới hỏi, chưa kịp thì chuyện đã đành…Lúc ấy trong e chợt có 1 ý nghĩ lóe lên, có lẽ xem phim hành động nhiều quá hay sao mà tính khả thi thì thấp mà đì hỏi gan dạ thì cao: giúp T chạy trốn…
Thế là e bảo vs Robert cứ chờ ở đây, có j e sẽ báo lại…Cứ chuẩn bị đồ đạc đầy đủ chờ tin e. Rồi e xin anh ta số đt…Robert tỏ vẻ cảm kích, cứ nhìn e vs ánh mắt long lanh luôn ý Thằng Tùng thì chỉ im im nghe chuyện, thỉnh thoảng hơi nheo mắt suy nghĩ…Uống café xong thì bọn e cũng chào nhau về luôn, Robert bảo e 1 câu mà bây giờ e vẫn còn nhớ, haha:
- Nghìn sự nhờ sư phụ
Ôi giời, nghe xong e vs Tùng ôm bụng cười, anh ta thì chả hiểu j cứ gãi đầu…E xuatay bảo k có j rồi tất cả ra về…
Trong đầu e vẫn k thoát khỏi những suy nghĩ mông lung về kế hoạch giải thoát cho T. E sẽ mạo hiểm 1 lần…Để T tìm đến đc vs hạnh phúc đích thực…Để T thoát khỏi cảnh đày đọa này…Để chàng trai Robert tốt bụng đc ở bên cạnh người mình yêu thương…Và để e thấy mình vui hơn khi giúp đc T…
Chap 14:
Mệt thật…2 ngày giời đi hơn 500 cây số…Đêm về đến Mộc Châu, 2 thằng đi ăn đêm rồi về nhà nghỉ đánh 1 giấc đã đời luôn…
Sáng…Bị đánh thức bởi tiếng chuông đt của e…
- Alooo
- D hả…Khoảng 15 phút nữa chú đến nhà chở mẹ T đi xem bói đấy…Chuẩn bị mà đi đi…
- Dạ vâng, cháu biết rồi ạ…
Thế là 2 thằng cuống cuồng mặc quần áo, chả thèm đánh răng rửa mặt (khổ nỗi có mang bàn chải khăn mặt quái đâu) phi ngay xuống nhà T…Đến đầu ngõ nhà T thì 2 thằng cũng kịp mua 2 cái bánh mì đem theo…Mọe, bát cháo gà đêm qua hết sạch từ bao h…Thế rồi 2 thằng vừa ăn vừa lượn lờ qua nhà T 1 vòng, thì thấy mẹ T vẫn ở nhà…Xử lí xong 2 cái bánh thì bọn e đứng nấp vào 1 cái ngõ đối diện, cách nhà T 1 đoạn nghe ngóng…Cứ thỉnh thoảng e lại ngó ra nhưng đường phố vẫn vắng tanh…
Tầm 20p sau thì con Innova xịch tới…Chú Tú nhanh nhẹn chạy xuống mở cửa xe. Từ cổng, mẹ T từ tốn bước vào xe. Chú Tú đóng cửa xe, mắt thì cứ dao dác nhìn quanh, điệu bộ rõ lấm lét. Thấy thế, e định thò mặt ra báo hiệu thì thằng Tùng đã ngăn lại.
- M ngu thế! Điện thoại để làm j?
- Ừ nhể…
Thế là e lôi đt ra nhắn cho chú Tú 1 tin ngắn gọn “Ok chú”, báo hiệu bọn e chuẩn bị “hành động”.
E quay ra bảo thằng Tùng: “Chơi thôi mày” thì nó nghiêm nghiêm mặt lại:
- M có kế hoạch j chưa?
E khựng lại…Ừ nhỉ…E cứ nói mồm mà chả chuản bị kĩ lưỡng j cả…Nhà T tuy mẹ T đã đi khỏi nhưng vẫn còn cô giúp việc. K thể k cẩn thận đc. Thế là e lại đứng thần ra nghĩ, lúc ấy như kiểu bị đơ, chả hành động minh mẫn j đc. Thấy thế, thằng Tùng lại bình tĩnh nói:
- Bây giờ như này…Cô osin chưa biết mặt t. T sẽ vào tìm cách báo hiệu cho T bí mật ra nói chuyện vs m. Hợp lí chưa?
- Ừ ừ…M nói phải…
- Đc rồi…Thế cởi áo sơ mi m ra đổi cho t.
- Để làm j cơ? – e ngạc nhiên.
- Bảo thì cứ làm đi…Để trông đứng đắn hơn tí…
- Ừ…ừ…đây…- nói rồi e cởi sơ mi ra đổi lấy cái áo phông của nó…Sơ mi kẻ hẳn hoi, quần kaki nên nhìn thằng Tùng chững chạc hẳn, thêm quả kính nữa…
Xong xuôi, thằng Tùng đĩnh đạc bước đến cổng nhà T bấm chuông…Kính coong…K thấy j…Kính coong…Có người ra mở cửa kìa…Từ cái ngõ e có thể nhận ra đấy là T. Đúng là T rồi! Cô giúp việc cũng nhanh chân ra đứng ở cửa nhà dò xét. K nhìn rõ lắm, nhưng e thấy T có vẻ yếu, đi như ng` mất hồn…T ra đến cổng hỏi hỏi cái j đó, thằng Tùng nói nói j đó vs T, thỉnh thoảng có đưa mắt lắc đầu ám hiệu ra đằng sau cho T biết…Về sau lúc 2 thằng lên xe đi về, nó mới bảo là lúc đấy bảo T như này:
- Tớ là bạn của D. C tìm cách trốn ra gặp nó 1 chút nhé…Nhanh lên k mẹ c về mất…Còn bây h cứ vào bảo cô giúp việc tớ là nhân viên tiếp thị. Thế nhé…Nhanh bọn tớ đợi. – rồi nó mỉm cười chào T quay ra…
T vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng cũng quay vào nói j đó vs cô giúp việc, rồi 2 ng` họ đi vào nhà. Thằng Tùng thì quay về cái ngõ e đang đứng…E vội vàng hỏi:
- Sao rồi m? T có ra được k?
- T cũng k biết đc…Đành chờ thôi…
- Mà m trông t có buồn k?
- Lại còn k buồn? Mắt sưng húp, ng` gầy rộc đi. Khác hẳn trong ảnh…
- M xem ảnh T bao h?
- Ui giời…Trên fb m suốt ngày like vs comment ảnh nó còn j…T lại k biết chắc.
Vừa lúc ấy thì 1 khuôn mặt thò vào. Là T…Gương mặt ngơ ngác pha chút lo sợ…E chạy ra đón và reo lên:
- T! A cứ sợ e k trốn ra đc…
T nép vào bờ tường rồi khẽ nói:
- E có khoảng 5p thôi…Cô giúp việc đang lau nhà trên tầng 3…A có chuyện j thì nói nhanh.
- À à ừ…E định lấy chồng thật đấy à?
Mắt T thoáng buồn:
- Bố mẹ đã quyết vậy, làm sao trái ý đc hả a…
- E bị làm sao vậy? Thế còn Robert thì sao?
- Trách số phận thôi a…Có lẽ e và a ấy k thể đến đc vs nhau rồi…
- E ngốc lắm…Hồi trc ai nói vs a rằng “chỉ cần yêu nhau thực sự thì k có j là k đến đc vs nhau” hả? Ai nói thế hả? – e lắc lắc ng` T, tự dưng hơi gắt lên…
T bất chợt hỏi e:
- A nhớ hết mọi thứ e nói à?
E chợt khựng lại, k biết trả lời thế nào…
- À à ừ thì…Mà k liên quan…E có biết Robert đang đau khổ thế nào k?
T bỗng gắt lên, nước mắt ròng ròng, như thể mọi bất hạnh và đau đớn trong T vỡ òa. T rúc đầu vào vòng tay của e, nói:
- Thế e thì k đau khổ chắc? E sung sướng lắm hay sao? Huhu…
E xoa lưng cho T, nhẹ nhàng nói:
- K…A ko có ý đấy…Nhưng mọi chuyện có thể giải quyết đc mà…– thế rồi e buông T ra, nhìn thẳng vào mắt T…– a sẽ giúp e trốn đi cùng Robert....