↓↓ Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tác giả: AliGato.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Pupe.Mobie.In
***********************
- PHẦN 1 -
Chap 1:
Những ngày hè tháng 9 năm 2011 nắng như đổ lửa cũng là lúc e chân ướt chân ráo vào đại học. Loay hoay tìm nhà trọ cùng thằng bạn thân, rồi thì nhập học, nói chung mới đầu còn bỡ ngỡ. Giới thiệu 1 chút về e nhé: e tên D. Nhà ở Bắc Ninh. Ngoại hình k có j nổi bật, ăn mặc cũng bình thường. Trường e học thì cũng k phải trường nhỏ, e đỗ đh với số điểm cũng gọi là đủ cho bố mẹ mát mặt ) Tự sướng thế thôi, e quay lại câu chuyện.
Ngày đầu đi học, e chọn dãy cuối lớp để ngồi, cùng với mấy thằng con trai. Con trai mà, làm thân cũng nhanh. Đầu giờ đang bàn tán sôi nổi về trận El Classico thì ‘em’ bước vào lớp. Vâng, lần đầu tiên e đứng hình vì 1 đứa con gái ấy ạ. Số là do hội trường rộng nên 3 lớp liền nhau học chung. Em ấy thì ở lớp bên cạnh tả 1 chút cho các thím dễ hình dung nhé: Em ấy k cao lắm, dáng chuẩn, lúc bước vào lớp đang mặc cái sơ mi trắng xắn tay kiểu kiểu quần bó với guốc. Da trắng, môi đỏ, tóc nhuộm màu hung hung thì phải. Thêm cái tay cầm ip4 nữa, trông quý phái và lộng lẫy cực. E dám chắc lúc ấy mấy thằng con trai trog hội trường cũng đứng hình như e
Năm đầu đh học hành cũng nhàn, lên lớp toàn ngủ với chém gió, k thì nghịch đt (e dùng cái 5233 cũ mama để lại ) với lại ngắm em ấy. Vì ngồi cuối nên toàn ngắm từ sau lưng, cơ mà cái j của em ấy cũng hoàn hảo các thím ạ. Toát lên 1 vẻ quý phái khác hẳn bọn con gái khác, càng khác so với lũ con trai tụi e. Mấy lần e pha trò cho lớp cười, em ấy cũng quay xuống nhìn e, lúc ấy sung sướng vờ lờ )
Về nhà lên fb, e mò mãi cũng kết bạn được với em ý. Ngồi điều tra cả buổi, đọc k sót cái cmt, xem k sót cái ảnh nào, cuối cùng cũng mò đc ít thông tin như sau ạ.
Em ý tên T, nhà ở Mộc Châu. Bố e ý có 1 trang trại kết hợp nuôi bò kinh doanh sữa và làm du lịch nên nói chung cũng giàu. Giàu thật ý ạ chứ k chỉ có của ăn của để đâu. Nhìn biệt thự e chụp to thế cơ mà…Thế thôi ạ, cũng k có j nhiều. À còn 1 thông tin nữa, T đã có ny, và đó là 1 anh chàng người Đức.
Chap 2:
Bắt chuyện với T thật là khó. Đám con gái lúc nào cũng tíu tít ở mấy bàn trên, ăn quà vặt, chụp ảnh tự sướng đủ các kiểu. Tụi con trai bọn e thì chủ yếu là bóng bánh, thỉnh thoảng kéo nhau ra cổng trường uống trà đá, cày ps2. Trên lớp k tiếp cận nổi, nên e chuyển sang fb ạ.
Mấy ngày sau thì T đồng ý kết bạn. E xồ ra bắt chuyện ngay ạ. Đại loại nó thế này:
- C có phải T lớp L1 k?
- Ừm đúng r ^^!
C là ai thế?
- T là D lớp L2 – Thảo nào nhìn avt quen quen
Gặp người nổi tiếng rồi ^^
- @@ nổi tiếng j chứ??
- Thi đh điểm cao thế còn j. Khoa mình c cao nhất đó
- Ui thế à (đoạn này e giả nai )
T k để ý mấy
Thế rồi cũng chuyển sang mấy chuyện khác, từ bài tập trên lớp cho đến tình hình chiến sự Triều Tiên, từ mấy vụ học ngoại khóa cho đến Apghanistan ) Tính T cũng hiền, k có vẻ kiêu như trên lớp, nhưng vẫn ra dáng tiểu thư lắm. Còn vụ anh người yêu Tây thì cũng có lần đả động như này ạ:
- Ui, ảnh chụp với anh tây nào thế kia
- À, thày t đấy
- Sao cơ?
- Thày t quen ở trung tâm Anh ngữ
- Ở HN này á?
- Ko. Thành phố Sơn La cơ ^^
- 2 thày trò thân nhau ghê
- Hì, cũng bình thường mà.
Nói vậy thôi, chứ đọc caption T viết thì e đoán ra rồi. Nói thật là lúc đầu cũng hơi buồn, nhưng càng về sau càng hi vọng. Nhất cự li cơ mà. Tên kia ở tận trên núi, cả tháng mới mò xuống thăm T 1 lần, còn e mưa dầm thấm lâu. Biết đâu…
Vâng. E chỉ “biết đâu” thế thôi. Bởi hi vọng là 1 chuyện, thành hiện thực lại là chuyện khác. E và T như kiểu là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau ấy. T xinh đẹp, gia đình khá giả, đàn hát cũng giỏi. T còn kể hồi trước có đi bar, từ khi gặp “ông thày” kia mới ngoan hơn 1 chút. Trọ ngay gần trường mà có con LX dạo bờ hồ với bọn bạn mấy lần. Còn e thì, trên răng dưới dép. Mặt mũi bình thường, nhà k phải nghèo j nhưng giàu thì k phải. Vác con Dream của papa lên để sau này tiện đi làm thêm. Nói chung là, có những khi rào cản vô hình đã ngăn e lại, k cho e tiến quá sâu vào cuộc sống của T. Cứ thế, e đứng ngoài, làm bạn trò chuyện vs T, khoảng thời gian 2 tháng ấy khá vui vẻ và thoải mái…Cho đến khi…
T nhập viện.
Chap 3:
Lúc ấy là tầm cuối tháng 11. Trời cũng chưa rét lắm, e nhớ đợt 20/11 e còn mặc cộc tay chở T cùng cả lũ đi thày cô giáo. Đại học mà cũng như cấp 3 ý, cứ phải đóng tiền phong bì cho chắc củ. Lúc ấy e vs T cũng thân nhau phết. Về nhà pm fb nói chuyện suốt, thỉnh thoảng cũng nt chúc ngủ ngon các kiểu. Trên lớp thì có nói chuyện vài câu, tại e ngồi cùng lũ con trai, T thì rôm rả vs bọn con gái…Cũng không có biến cố j lớn.
Một hôm T nghỉ học. Hôm ấy đã hứa mua kẹo mút cho T vì con bé cao điểm toán cao cấp hơn e (nó 9…e 8,5), hồ hởi xách 1 bịch đến lớp. Chờ mãi, chờ mãi. Lớp đông dần lên, bịch kẹo thì vẫn đút sâu trong cặp. Thế rồi cô giáo vào lớp, T vẫn chưa đến. E nt hỏi: “K đi học à?” K thấy trả lời. Rúc xuống ngăn bàn gọi điện, k ai nghe máy. Thằng H ngồi cạnh hỏi nhéo nhéo: “M làm cái trò j đấy?”…“Bố làm j kệ m* bố! ” Thế là nó cũng thôi, quay lên canh cô giáo cho e. Gọi 5 phát k đc, e đâm ra lo. Lũ con gái ngồi cạnh T thì vẫn bình thường, nên e an ủi mình, chắc hôm qua xem phim muộn nên ngủ quên thôi. E học chiều nhé, nên là ngủ quên đến h này mới đáng nói
Bình thường toàn là e nghỉ, tại thức đêm xem bóng, hoặc sang bên ktqd chém chế vs mấy thằng bạn cấp 3. Có nt hỏi T xem có điểm danh k, hay cô có nhắc ktra điều kiện k…Lại nhớ có lần đang ngủ ở nhà, T gọi bảo chuẩn bị ktra triết. Cuống cuồng vơ cái bút lao lên lớp. May mà cái hội trường có cửa sau, e lẻn vào nên kịp có bài để nộp. Điểm 0 cũng đc, chứ k có bài là khỏi thi luôn. Nt cảm ơn T 1 câu, thì nó đáp ráo hoảnh: “Hôm nào đi vườn đào Nhật Tân qua chở t nha.” Lan man quá, vụ đi Nhật Tân kể sau, e trở lại vụ vào viện đã.
Hết 6 tiết, tầm 5h hơn đc về. Vừa bước chân ra cửa thì bọn con gái nháo nhác cả lên: “Con T nó đang nằm viện X chúng mày ạ.” “Nó bị lsao?” “Nghe đâu là đau đầu j đó, t cũng k biết. Mẹ nó vừa gọi bảo t xin nghỉ học cho mấy hôm” “Giời, khổ. Về lấy xe đi thăm nó đê…”
Nghe đến đấy thì e bàng hoàng quá. Quả này chắc chắn là thật rồi vì con Tr – cái đứa vừa loan tin đó, là bạn, đồng hương vs T. 2 đứa quen từ cấp 3. Chả hiểu sao lúc ấy máu liều dồn lên não, phóng xe lên viện X luôn. Lúc đi cũng suy nghĩ nhiều lắm, lo cho T nữa. Đau đầu thì có nhiều loại lắm, nhưng để vào viện thì…Chợt e nghĩ đến cái đứa cùng trường hồi cấp 3 bị u não mà rung mình…Lúc ấy điên thật.
Đến nơi, gửi xe xong e cũng chạy ù ra cổng mua cân cam. Mọe, đắt lòi ra. Rồi vào hỏi chán chê cuối cùng cũng mò được phòng của T. Thế là e vào…
Đến nơi, gửi xe xong e cũng chạy ù ra cổng mua cân cam. Mọe, đắt lòi ra. Rồi vào hỏi chán chê cuối cùng cũng mò được phòng của T. Thế là e vào…
Phòng riêng mới vãi. Có mỗi 1 người phụ nữ đang ngồi cạnh, e đoán chừng là mẹ T. T thì đang đắp cái chăn mỏng ngủ ngon lành. Trán có dán đôi miếng salonpas, tay thì đang cắm cái j mà truyền nước đó. Nhìn T xem chừng nhợt nhạt lắm. Vào đến cửa thì mẹ T giật mình quay ra.
- Cháu là…
- Dạ cháu là D. bạn cùng lớp với T ạ. Nghe tin T nằm viện cháu “thay mặt cả lớp” đến thăm T ạ.
- Ừ thế hả. Cho bác gửi lời cảm ơn. Gớm sinh viên với nhau tiền đâu ra mà mua quà.
- Dạ có j đâu bác (gãi đầu gãi tai )
- Thế cháu đi mỗi mình à?
E chém:
- Dạ cháu biết đường nên đi trước mua quà. Mấy bạn nữ đi xe đạp đến sau ạ.
- Ừ T nó vừa mới ngủ đc 1 lúc.
- T bị sao vậy bác?
- Rối loạn tiền đình cháu ạ. Bị từ năm lớp 12 cơ. 2 bác tưởng nó k thi đh đc cơ.
E thở phào. Thế mà có thằng ngu cứ lo hão. Quay qua nhìn mẹ T. Trông bác còn trẻ lắm, chắc trẻ hơn cả mẹ e ấy. Tầm 40 thui. Bác khá đẹp và còn trẻ trung xuân sắc. Giờ mới thấy T giống mẹ, nhất là ở khoản da trắng, cái mũi cao cao. Bác mặc bộ đồ thun thường thui, nhưng vẫn toát nên vẻ quý phái của người lớn tuổi có điều kiện. (văn k giỏi khoản tả lắm)Vừa lúc ấy thì T tỉnh dậy, chắc nghe có tiếng người. Mắt dáo dác, ngơ ngác, đờ đẫn…“Ơ D à…”...