↓↓ Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Đã gần 1 tuần kể từ khi e từ Mộc Châu về…Vẫn k thấy động tĩnh j từ chú Tú…E thực sự sốt ruột…À kể cho mọi ng` nghe vụ tối hôm sau T nt cho e:
- Nhà bọn họ vừa đến dạm ngõ a ạ…
- Ừ, a biết rồi…Ko sao đâu e…
- Chú Tú bảo a ạ?…Có lẽ k kịp rồi…
- E đừng nói thế…Nhất định a sẽ cứu e bằng mọi giá…
Nói vậy chứ thực sự lúc ấy e cũng rất lo lắng và mông lung…
- Anh L cũng tốt vs e lắm…Nếu e cưới a ấy thật thì cũng ko sao đâu…
- Ngốc! Sống phải có niềm tin vào tình yêu.
- Dạ vâng…E nói thế để nhỡ có xảy ra a cũng đừng lo cho e thôi…
- Lúc nào a cũng lo cho e thì biết làm sao?
- A lại đùa đc à? Thui e đi ngủ sớm đây…Hôm qua ngủ quên vứt đt ở gối nguy hiểm lắm.
- Ờ e ngủ ngon nha.
- A cũng thế ạ.
Thế rồi ngày qua ngày, cuộc sống trong khoảng thời gian ấy k có j đặc biệt…Đi học về đi ăn cơm rồi đi đánh điện tử, thật sự e chỉ ở phòng trọ lúc ngủ thôi…
Cho đến 1 hôm…
Đang chém chế giao lưu 2 lớp vui vãi đái thì chú Tú gọi điện:
- Alo cháu nghe đây chú.
- Ờ…Chú bảo…Ngày kia là bố mẹ cái T đi thuê nhà hàng với đặt thiêp mời để mùng 4 dương tháng sau ăn hỏi đấy (hôm ấy hình như là 21 tháng 2)…Cũng vội cưới nên cái j cũng gấp gáp…
- Ngày kia hả chú? Sáng hay chiều thì bố mẹ T vắng nhà ạ?
- Ờ…Sáng hôm ấy có cuộc họp, nên chắc tầm trưa trở đi cháu ạ…
- Dạ vầng…Cháu cảm ơn chú…Có j chú báo cháu nhé…
- Ừ đc rồi…Yên tâm…Mà kế hoạch thế nào đấy?
- Dạ, cháu cũng chưa biết ạ…Để cháu hỏi Robert đã rồi cháu trình bày chú nghe sau…
- Ờ, cố gắng trot lọt nhé.
- Dạ vâng…
Sẵn tiện ngồi quán net nên e vào fb thì thấy nick Robert vẫn sáng (la liếm kết bạn từ hôm gặp nhau). E pm ngay, đại loại kể lể tình hình như vậy, nếu muốn cứu T thì chỉ có thời cơ đấy thôi…Robert nói chung là nghe theo kế hoạch e sắp đặt, rồi lên đặt vé máy bay luôn…May quá chuyến hàng ngày bay lúc 11 rưỡi tối, khá hợp lí…Chiều giúp T trốn ra, đưa T xuống HN rồi đêm bay…Kế hoạch xong xuôi khá là suôn sẻ, thậm chí Robert còn nhờ đc anh bạn đồng nghiệp hồi trc ở trung tâm tiếng Anh “tài trợ” cho 1 chuyến ô tô giải cứu. Chốt vậy. Chat vs Robert xong e về nhà ngủ luôn lấy sức để mai lên đường…
Sáng hôm sau dậy, e gói ghém đồ đạc…Lần này thằng Tùng có bài kiểm tra điều kiện mà vẫn đòi đi cùng e, e nói mãi nó mới chịu ở nhà, bảo ngày mai kiểm tra xong nó giúp đc gì thì cứ gọi nó…Vâng, đúng ngày mai là ngày quyết định tất cả…
Trưa hôm ấy e vẫn đi học bình thường, mang cả ba lô lên lớp để chiều về ra bắt xe luôn cho tiện…Thấy vậy, cái Tr xuống hỏi:
- Tý đi đâu mà vác ba lô to tướng thế này? (chuyện e đi Mộc Châu đợt trc chắc chỉ có 3 thằng Tùng, H, C biết…Lần này đi thì cũng chỉ bảo 3 thằng)
- Về quê chứ đi đâu…Thế mà cũng hỏi…
- Dũng cảm nhể? Mai có triết đấy? Nghỉ thừa số buổi chưa?
- Ờ thì cùng lắm là học lại…Nhớ bố mẹ bỏ xừ…- vừa nói e vừa cười nham nhở…
- Gớ, hết tiền thì nói mẹ nó ra lại còn…Hứ…- mẹ, con gái con đứa mà chua ngoa, đanh đá…có chó nó thèm rước…Đang định nói ra mồm câu đấy thì sực nhớ thằng H bạn mình đang bị mình làm mối cho nó
Vừa nghĩ đến đấy thì bên cạnh, thằng H lấy tay khều e:
- Này, tý học xong lại lên Mộc Châu à?
- Ừa…Mai bố mẹ T đi vắng…Thời cơ đấy m ạ…
- Ờ…Cố gắng lên con zai…Trót lọt về bố thưởng…
Độp, độp, độp! Thằng bé ăn 3 phát sách đập vào mặt
Thằng C ngồi bên cạnh thì vẫn cắm đầu vào nghịch ip như kiểu k nghe bọn e nói…Thế mà đến cuối h, lúc e vác ba lô ra cổng trg, nó đuổi theo e gọi í ới:
- D! Tao bẩu! Ê!
- j m? Nói nhanh
Nó vừa thở vừa móc ví đưa e 2 tờ 5 lít:
- Cầm lấy mà đi đường…Việc quan trọng cứ phải cầm theo cho chắc m ạ…
- Ơ t có rồi mà…yên tâm
Nó cứ dúi vào túi e:
- Thì cứ cầm lấy…Có j mua hộ t vs cái Ch món quà gọi là chia tay…Nó sang Đức thì chả biết bao h mới gặp lại nhau…
- Ờ, đc rồi…Thôi t đi k muộn…
- Ừ, cố gắng nhé!
- Ok.
Thế rồi e lên đường…trước khi đi e cũng đã báo chú Tú 1 câu…Chú hẹn lên đến nơi thì bảo chú…Chú thuê nhà nghỉ cho, rồi 2 chú cháu đi ăn…
Tầm 9h thì đến nơi…Cũng k nhớ rõ nữa…Chú Tú đón e ở bến, rồi đưa về tận nhà nghỉ để e nghỉ ngơi cất đồ. Sau đó 2 chú cháu kéo nhau ra quán nướng. Nghĩ cũng thương chú, lủi thủi 1 mình chẳng có ai thân thích. Thỉnh thoảng mẹ T mời đến nhà ăn cơm, chứ k thì cũng đi ăn quán suốt ngày…Có lẽ vì thế mà chú tận tâm, hết lòng vs công việc, dần trở thành cánh tay phải của bố T…
2 chú cháu vừa ăn vừa nói chuyện:
- Thế chiều mai cháu định thế nào?
- Lúc trên xe Robert có nhắn tin cho cháu chú ạ…Trưa mai có xe đưa Robert xuống đây…Chờ cháu đưa đc T ra là xuống HN ngay…Robert cũng lo sẵn thủ tục rồi…Dặn T mang theo visa giấy tờ j j đó là được ạ…
- Ờ…thế thì tốt…Thôi cạn chén, chúc mọi việc suôn sẻ…
Tàn cuộc, chuẩn bị đứng dậy đi về thì chú Tú như sực nhớ ra chuyện j, hỏi e:
- Mà cái T nó sang đấy khi nào về? Đừng nói là ở đấy luôn nhé
- Dạ, chắc là có về chứ chú…Khi nào bố mẹ T nguôi nguôi và chấp nhận Robert chú nhỉ…Chắc k lâu đâu…Con gái dứt ruột đẻ ra, đâu thể cứ nhìn nó bỏ đi đc.
- Ừ, thế chú cũng đỡ áy náy…Chứ mẹ cái T nổi điên lên thì khổ…
- Dạ vâng…
Thế rồi e về nhà nghỉ, ngủ 1 giấc ngon lành. Trước khi ngủ e có nhắn cho T 1 tin:
- Sẵn sàng e nhé, ngày mai a sẽ đến đưa e đi
- E lo lắm…Làm thế có lỗi vs bố mẹ quá a ạ…
- Ngố…Có phải đi luôn đâu mà…E còn quay về báo hiếu chứ…
- Dạ vâng, e biết rồi…Hì…
- À nhớ mang giấy tờ visa đi e nhé…
- Dạ vâng, e biết rồi…Hì…
- Nt j mà y chang tin trước thui đi ngủ đi e…
- Hì, vâng ạ…A ngủ ngon…
E cũng cắm sạc đt, đeo tai nghe rồi chìm vào giấc ngủ, lấy sức cho ngày mai rất dài…
Chap 17:
Sáng hôm sau khá ngắn vì 9h e mới ngủ dậy…Đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới đường làm bát phở…Ănxong nghĩ bụng cũng trưa mnr, đánh thêm đĩa mì xào cho nó chắc dạ…Dù j ngày hôm nay cũng khá quan trọng…No nê thì e lên phòng lấy đồ rồi trả phòng luôn. Đi bộ dạo 1 vòng cuối cùng e ngồi xuống uống nước ở 1 quán gần đoạn Huy Liệu j đó (hay là Huy Hiệu, thím nào confirm đê). Đến tầm 1h thì Robert gọi điện cho e, bảo là xuống gần đến nơi rồi…E hỏi bà hàng nước cái địa chỉ rồi đọc cho Robert. 20p sau thì 1 con Civic xồ đến Bước xuống xe là Robert và bạn a ấy. 3 người vừa uống nước vừa nói chuyện. Anh bạn kia tên là Nick, bạn đồng nghiệp với Robert, bây h vẫn đang dạy ở trung tâm ấy. 2 anh chàng ở cạnh phòng nhau nên nói chung là cũng thân thiết, cũng đc xếp vào diện người trong cuộc
Kế hoạch thì đơn giản thôi…Chờ thời cơ bố mẹ T đi vắng e sẽ cứu T ra…Robert sẽ đưa T xuống HN để bay chuyến 11h30 đêm…Thủ tục thì Robert lo cũng tương đối ổn thỏa…Nghe anh ấy nói thế thôi chứ trong lòng e vẫn lo ngay ngáy ấy…Đâu phải cứ nói là làm đc, và đâu phải cái j cũng theo ý mình…
3 thằng cứ thế ngồi đợi…Thời gian càng trôi nhanh mọi người càng sốt ruột…E nóng lòng gọi cho chú Tú, vì lúc ấy cũng 3h chiều rồi…
Tuuuu…Tuuuuu…Mãi chú Tú mới nhấc máy…
- Alo chú ạ…
- Ừ sốt ruột hả…Chú cũng lo quá…Bố T đang họp ở công ty…K biết bao h mới xong nữa…Chú vừa trốn ra nghe đt đây.
- Hic…vầng…bao h họp xong chú báo cháu 1 câu để cháu về nhà T chuẩn bị…
- Ok cháu…Thế nhé chú vào họp tiếp…...