↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hồng đỏ mặt, nó nói:
- Anh nói thế mà nghe được à, tôi có là gì của anh đâu, mà nếu có thẩm định thì tôi nhờ bạn tôi còn hơn, ai lại nhờ một thằng con trai…!
Trường bật cười, anh nói:
- Cô có biết tôi đang làm gì không, à mà cô là vợ tôi mà không biết chồng mình làm gì à…?
Hồng quan sát Trường, nó nhìn cho thật kỹ, tay nó vuốt vuốt cái mũi của mình, Trường thấy thế thì phì cười, sao cô vợ hờ của anh trẻ con thế nhỉ, anh nói trong tiếng cười anh hỏi:
- Thế nào, đã biết gì chưa…?
Hồng tự tin chả lời:
- Nếu tôi không nhầm thì anh là nhà thiết kế…!
Nó lắc đầu nói tiếp:
- Chính vì bệnh nghề nghiệp nên anh đi thẩm định các cô gái khác chứ gì…?
Nó mai mỉa nói tiếp:
- Vui thú quá nhỉ, nhà thiết kế thời trang…!
Trường phá ra cười:
- Ha ha ha…!
Anh cười đến nỗi chảy cả nước mắt, anh đã quên sạch chuyện buồn của mình, mà trong lòng anh chỉ có niềm vui thôi, anh lau hai giọt lệ trên khóe mi mình, anh bảo:
- Vui, vui thật, cô rất giỏi, vậy thì cô thử đoán tiếp đi nào tôi đã quen bao nhiêu cô rồi…!
Hồng nghe anh ta cười như điên là nó cáu rồi, mà anh ta còn dám bảo nó đoán những cô gái mà anh ta chăng hoa nữa chứ, thật quá đáng, nó bực mình nó bảo:
- Tôi không có dảnh, mà nếu anh hứng thú như thế sao anh không ghi nó lại, để lúc nào buồn anh lấy ra mà xem như thế không vui hơn à…?
Trường vẫn chưa hết buồn cười, anh lại nheo nheo mắt trêu Hồng, anh nghĩ đến những ngày tháng sống chung với Hồng chắc sẽ là vui thú lắm đây vì cô ấy vừa trẻ con, thông minh, tốt bụng và hiểu anh quá.
Anh nhắm mắt lại, môi anh nở một nụ cười, anh thì thầm “cảm ơn mẹ nhiều, vì mẹ đã đem đến cho con một cô gái có thẻ san sẻ cho con những nỗi đau trong lòng, cám ơn mẹ nhé”.
- Sao em không đi thay đi…?
Con Hồng đang định đi, nghe Trường nói, nó khựng lại, nó hỏi:
- Anh vừa gọi tôi là gì…?
Trường cười, và nói:
- Không lẽ chồng gọi vợ là “em” mà cũng sai…?
Con Hồng nó không quen nên nó bảo:
- Anh cứ xưng hô như bình thường không được sao…?
Trường ngồi trên cái ghế, tay anh chống lên cằm, anh nhìn nó, và hỏi:
- Em muốn anh cho thêm nó vào hợp đồng không, mà em vừa vi phạm rồi đấy nhé, em không nhớ điều khoản là phải là nghe lời chồng à…?
Con Hồng nó vẫn cố cãi:
- Nhưng…?
Trường dọa:
- Hay là em muốn anh phạt thêm tiền, và làm luôn đầy tớ cả đời cho anh để chả nợ như con Loan…?
Hồng tức mình nó bảo:
- Anh đừng có ăn hiếp quá đáng…!
- Vậy, em sẽ làm gì được anh, nói thử cho anh nghe xem nào…?
Nói xong câu đó anh không quên nháy mắt với nó.
Hồng còn cố gân cổ lên cãi nữa nếu như không có điện thoại của Tuấn.
Hồng nhìn lên màn hình thấy hiện lên số của Tuấn, nó sợ khẽ liếc Trường một cái, thấy anh đang xem một tờ tạp chí, nó mừng quá, vội chạy ngay lại một góc khuất, nó cho máy lên tai nghe.
- A lô, Anh Tuấn à…?
Tuấn lo lắng hỏi:
- Cô bỏ đi đâu thế hả, có chuyện gì hay sao mà không kịp nói với tôi một tiếng đã đi rồi…?
Hồng hối lỗi, nó nói:
- Tôi xin lỗi, tại tôi có việc đột xuất quá nên tôi không báo cho anh được…!
Tuấn thở dài, anh bảo:
- Cô làm cho tôi lo muốn chết, tôi đã chạy mấy vòng quanh đây và hỏi mấy người xung quanh ở đây nữa, họ bảo cô bị mấy người đi trên chiếc xe màu đen bắt đi, họ là ai thế…?
Hồng khổ sở vì phải nói dối anh:
- Dạ, là bạn của tôi thôi, tại vì nhà họ có việc cần nhờ tôi, nên họ mới làm như thế, và không phải là bắt cóc đâu anh…!
Tuấn giọng tiếc nuối, anh nói:
- Tiếc quá, kiểu này thì anh phải đi một mình thôi…!
Hồng cười buồn, nó bảo:
- Mình còn lần sau mà anh…!
Nó còn đang định nói tiếp thì Trường đã đứng đằng sau nó từ bao giờ rồi, nó giật mình quay lại vì thấy có hơi nóng phả vào sau gáy mình.
Trường nhếch mép lên, mắt anh khinh khỉnh lên nhìn nó, anh bảo:
- Cô giỏi thật, tôi tưởng là cô đi nghe điện thoại của ai thì ra là của bạn trai…!
Hồng vội vàng lấy tay che tai ghe lại và nó nói trong máy:
- Tôi xin lỗi, lúc khác mình nói chuyện nghe anh, tôi cúp máy đây, và chúc ba người có môt buổi câu cá vui vẻ…!
Tuấn vẫn còn muốn nói, và hình như anh nghe loáng thoáng giọng của một người đàn ông thì phải, anh định hỏi nhưng nó cúp máy mất rồi.
Anh lắc đầu sao bây giờ con Loan và con Hồng giống nhau thế nhỉ, chúng nó nhất định là đang có chuyện gì dấu anh, anh thở dài, thôi thì mình lái xe đến chỗ con Loan và thằng Đăng vậy, nếu không chúng nó mà phải chờ thì khổ.
Anh cũng yên tâm vì Hồng không sao cả, nó làm cho anh lo cho nó quá, con nhỏ này, ít ra cũng phải biết gọi điện thoại cho anh chứ, đằng này nó lại không gọi gì cả.
Nhưng anh đâu có biết, con Hồng nó bị tên Trường xoay chóng cả mặt thì có lúc nào mà nó gọi được chứ, mà nó sợ bị tên kia hiểu lẩm, anh ta mà gây khó dễ cho nó thì nó làm sao mà sống nổi, nó lại điên cả đầu lên rồi, hu hu, đúng là xui xẻo tên này mà ghi ngờ mình có quan hệ gì với Tuấn thì nó chỉ có nước chết, tại sao đàn ông đều như nhau cả thế nhỉ.
Hồng còn chưa cầm cái điện thoại của mình, thì Trường đã giật lấy mất, anh kiểm tra xem cô vừa gọi cho ai.
Nhìn lên màn hình hiện lên tên “Tuấn – Ác Quỷ”, anh vừa tức, vừa buồn cười, anh hỏi:
- Lại là tên này nữa à, hằn là gì của cô, mà sao có vẻ “thân thiết” tới mức này…?
Hồng ghét tên này, sao dám xen vào đời tư của nó chứ, mà anh ta có là gì của nó thì có liên quan gì tới tên này đâu.
Nó cướp lại cái điện thoại của mình, nhưng Trường nhanh hơn, anh đưa nó lên cao, mà Hồng lại thấp hơn Trường nhiều thì làm sao mà cướp nổi, nó đành đấu dịu, nó hỏi:
- Anh muốn biết cái gì…?
Trường lôi nó lại chỗ thay đồ, anh bảo:
- Cô nên làm việc này trước đi, còn việc kia, tôi sẽ tính với cô sau…!
Hồng đành ngoan ngoãn mà làm vì cái điện thoại của nó, khỉ thật, sao tên kia lại cầm điện thoại của nó làm gì, hắn sẽ không tức mà vứt nó đi chứ, hic, nếu hắn mà làm thật, thì bao nhiêu là số của bạn bè và mấy hình cá nhân quan trọng của nó nữa, tất cả đều được lưu trong ấy vì nó mà mất hết, chỉ cầu mong tên kia không làm thế, nếu không mình sẽ điên lên mà cho hắn một trận, biết thế mình cứ để hắn chảy máu cho chết, đồ tồ, đồ cơ hội.
Rủa chán thì nó cũng phải vào thay đồ.
Đã một lúc rồi mà con Hồng nó chưa chịu ra, Trường để tờ tạp chí sang một bên anh bảo:
- Này em, sao lâu thế hả, hay là em không thay được, có cần anh giúp không…?
Hồng nghe Trường bảo sẽ thay hộ nó, làm cho nó sợ quá liền nói vọng ra:
- Không cần đâu, tôi…à em sẽ ra ngay đây…!
Trường cười, xem ra bắt đầu nghe lời rồi đấy, thế là tốt, anh mâm mê cái điện thoại của Hồng, anh càng ngày càng có hứng thú hơn với trò chơi này, anh không biết là Hồng sẽ làm vợ anh như thế nào, và liệu Hồng có thể quyến rũ nổi anh không, ngày trước anh muốn thử với Loan nhưng bây giờ anh coi là em gái, và anh cũng biết nó có người yêu rồi, anh cũng hơi ghen tức thì phải, vì nó là người đầu tiên từ chối anh, và nó cũng là người đầu tiên mang lại cảm giác tươi vui đến cho anh, nhưng như thế thì cũng không đủ để trở thành tình nhân của nhau.
Hồng rụt rè bước ra, nó kiêu xa trong chiếc váy màu hồng nhạt, trông như nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích.
Trường buông rơi cả tờ tạp chí và cái điện thoại, anh ngây người ra mà ngắm, anh không thể tin được là nó lại đẹp như thế, cái cổ trắng dài, và bờ vai thon gầy, chiếc váy đã tôn hết vẻ đẹp của nó, anh cứ nhìn nó như ngây như dại, Hồng lên tiếng làm cho anh bừng tỉnh, anh cố che dấu sự bối rối của mình, anh bảo:
- Hợp với em lắm, em cũng thử hết số kia đi…!
Hồng không nói gì, nó chỉ cảm thấy anh nhìn nó lạ lắm, sao thế nhỉ, hay mình mặc nó xấu quá, nên anh ta mới thế....