NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nó chờ anh lấy xe, còn nó thì gồi đại xuống một gốc cây nào đó, nhưng sự đời đúng là không suôn sẻ như nó mong ước.
Nó còn đang nghĩ ngợi cái gì đấy trong đầu thì nó thấy có một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt nó, và người mà bước ra từ chiếc xe đó làm cho nó toát hết mồ hôi.
Tên Trường mà nó không muốn gặp.
Anh ta mỉm cười, hai tay khoanh vào nhau, anh ta dựa vào xe và bảo:
- Cô làm gì ở đây, hả cô vợ hờ của tôi…?
Con Hồng nó bực mình lắm rồi, nó vừa bị bao nhiêu là chuyện xảy ra mà cái tên chết tiệt này lại xuất hiện làm gì, nó tức, nó cũng không thèm bảo nào.
-…!
Anh ta cũng cười không nói gì, anh ta nháy mắt với hai người vệ sĩ kia, họ hiểu ý, họ chạy ngay lại, con Hồng con chưa hiểu gì thì họ nhấc bổng nó ngay lên và ấn nó và chiếc xe ô tô, anh ta cũng vào xe ngay theo nó và họ phóng xe đi.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, ngay cả những người xung quanh cũng không kịp nhìn và kịp hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ tội nghiệp cho Tuấn, anh lái xe ra mà tìm mãi không thấy Hồng đâu, anh tự hỏi là nó có việc gì mà bỏ anh đi mất thế này.
Trường và Hồng ngồi đối diện với nhau trong chiếc xe, nó không muốn nói gì với anh ta cả, nhưng mà hình như anh ta đang có chuyện gì thì phải, anh ta cũng nhắm mắt lại, không hề nhìn nó, sao tay anh ta lại thế kia, sao lại phải băng bó, anh ta đánh nhau với ai à, mà hình như vẫn còn gỉ máu ra thì phải, anh ta mà không cẩn thận mà nhiễm trùng thì khốn, không dằn lòng được, con Hồng nó chồm người lên phía trước, nó cầm tay của anh ta nó hỏi:
- Anh làm gì mà bị thương như thế này hả…?
Trường giật mình mở mắt ra, thấy tay mình đang được con Hồng nó cầm, anh cảm thấy ấm áp, anh nhẹ nhàng bảo:
- Tôi không sao, chỉ là va đập nhẹ thôi…!
Con Hồng nó nhìn tay anh ta, nó đánh giá, kiểu này nó nghĩ là anh ta đã bị đập tay rất thô bạo ở trên tường, mà hình như trong tay anh ta cầm cái gì đó, thủy tinh thì phải nên nó mới bị cắm sâu vào tay anh ta như thế này.
Hồng thấy anh ta nhăn lại vì đau, nó lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ, có cần đi bác sĩ khám lại hay không…?
Trường mặc dù đau, nhưng vẫn bảo:
- Tôi không sao thật mà…!
Con Hồng nó tức vì cái tính cố chấp của anh ta, nên nó nhẹ nhàng cầm tay của anh ta, nó tháo từng lớp băng ra, nó thấy vết thương đã há miệng ra rất to và đang chảy máu, mà anh ta đã gắp miếng thủy tinh ra chưa nhỉ.
Con Hồng không yên tâm nên bảo anh tài xế:
- Anh làm ơn dừng xe ở hiệu thuốc nào đấy có được không…?
Anh tài xế nghe Hồng nói, anh ta hỏi:
- Có phải cô cần tôi mua vài thứ thuốc cho cậu chủ…?
Hồng còn chưa kịp lên tiếng thì Trường đã nói trước:
- Anh cứ cho xe chạy đi, tôi không cần gì đâu…!
Hồng bực cả mình, nó nhìn Trường như một người mẹ nhìn con nó bảo:
- Tôi nói cho anh biết, nếu không phải là anh lôi tôi lên đây, thì tôi cũng không thấy cái cảnh này và tôi cũng không phải mệt người giúp anh, nhưng nếu anh mà ương bướng nữa thì cho tôi xuống, thế nào…?
Trường thở dài bảo:
- Anh cho xe xuống kia, rồi mua những thứ mà cô chủ cần…!
Anh tài xế cố dấu nụ cười và bảo:
- Vâng…!
Ngay cả hai vệ sĩ ngồi phía trên cũng có tâm trạng giống anh tài xế vì họ không tin được là cậu chủ của họ lại dễ dàng nghe lời như vậy.
Đi được mấy mét thì có một hiệu thuốc, anh ta đã mua đầy đủ những thứ mà Hồng cần, cô bắt đầu rửa qua vết thương rồi bôi thuốc và băng bó lại cho Trường.
Trường ngồi xem Hồng băng vết thương cho mình, trên khóe mắt anh có hai giọt nước mắt, anh thấy cô giống mẹ của anh quá, vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh lại nhận được tin họ sẽ đến đây vào hôm sau, anh đã tức giận đến nỗi đấm cả tay vào tường và bóp nát cái cốc nên tay anh mới bị thương như thế này.
Xong xuôi mọi việc, Hồng ngẩng lên thấy mắt của Trường đỏ hoe, Hồng hỏi:
- Sao anh lại khóc…?
Hồng le lưỡi trêu Trường, cô nghĩ chắc là anh ta lại gặp chuyện gì đó rồi nên anh ta mới hành hạ bản thân như thế này.
- Con trai gì mà nhát, mới có bôi thuốc sát trùng thôi, mà đã rơi lệ rồi à…!
Hồng lại giả vớ thở dài, Hồng bảo:
- Anh còn không bằng một đứa bé, nó dũng cảm hơn anh nhiều…!
Trường tâm trạng đang buồn, nhưng nhìn vẻ mặt nhăn lại như khỉ của cô khi trêu anh làm cho anh bật cười.
Hồng thấy anh ta cười thì vui lắm, nó cất tất cả những thứ kia vào một cái hộp, nó bảo:
- Anh nên cười nhiều hơn, vì buồn có giải quyết được gì đâu, và còn đây là thuốc, anh nhớ bôi và thay băng nhé…!
Nó xong nó mới xực nhớ là nhà tên này có hẳn một vị bác sĩ riêng mà.
- Tôi quên là anh đã có cả một bác sĩ bên mình, xem ra tôi đã lo hão rồi…!
Trường cảm thấy ấm lòng khi ở bên nó, anh cười.
- Nhưng mà cô sẽ phải thay cho tôi thường xuyên đấy, vì bắt đầu từ mai cô sẽ tới nhà tôi sống rồi…!
Hồng không hề ngạc nhiên, nó bình thản hỏi:
- Bố mẹ của anh sang rồi à…?
Trường kinh ngạc nhìn nó, anh thắc mắc:
- Làm sao mà cô biết…?
Nó cười bảo:
- Nếu không, anh bắt tôi lại nhà anh làm gì, chắc là anh cần mua cho tôi cái gì đó để mặc vào ngày mai, và anh cũng cần tôi thảo luận lại hợp đồng lần cuối đúng không…?
Trường khâm phục nó anh nói:
- Tôi đã để lộ hết bản thân mình cho cô rồi hay sao, mà cái gì cô cũng biết…?
Hồng khiêm tốn nói:
- Thật ra tôi chỉ nói những gì mà tôi nghĩ thế thôi, tôi chẳng cố để hiểu anh, và anh cũng đừng nghĩ mình như thế…!
Chiếc xe dừng lại ở một shop thời trang, Hồng ghét nhất là váy áo, nó nhìn Trường bảo:
- Tôi không biết bố mẹ anh là như thế nào, nhưng mà có cần quá cầu ký như thế không…?
Trường bước xuống xe, anh mở cửa cho nó, anh bảo:
- Tôi biết như thế này là làm khó cho cô, nhưng mà đây là hoàn cảnh bắt buộc, mai nhà tôi cũng tổ chức tiệc nữa, mong cô hiểu cho…!
Hồng không nói gì nữa, nó thở dài, nó đi vào trong.
Trường cứ nghĩ hôn nhân sẽ làm cho anh phát mệt lên, anh ghét tờ di chúc đó, anh không theo nó cũng được nhưng anh không muốn bao nhiêu tâm huyết của mẹ anh nay lại lọt vào tay của hai mẹ con người đàn bà kia, tại sao bố anh lại làm vậy, ông ta muốn mối thù của anh và bà ta càng lớn hơn hay sao, tại sao ông ta không trao hết cho bà ta và thằng con của bà ta cho rồi, mà làm phiền đến anh làm gì, anh nghĩ mình có sai lầm không nhỉ khi đồng ý tham gia vào cuộc chơi này, còn một điều anh dấu Hồng là cái lệnh không được ly hôn sau 5 năm, nếu cô ấy mà biết thì phải làm sao, mình có nên nói cho cô ấy biết không, anh nghĩ mình đã nghĩ đến Hồng nhiều hơn, nhưng liệu cô ấy có phải là một nửa của anh không, thì anh phải tìm hiểu, đây không phải là một cơ hội tốt hay sao…?
Bố mẹ Hồng thắc mắc với nhau là bao lâu như vậy rồi mà không thấy Quân đến chơi, hai người cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với tình cảm của chúng nó hay không…?
Ông Hùng nhìn bà Hoa hỏi:
- Lạ thế bà nhỉ, sao tôi không hề thấy quân tới nhà mình chơi…?
Bà Hoa đang uống trà, bà nhấp một ngụm và bảo:
- Tôi cũng thắc mắc giống như ông vậy, con Hồng nó cứ dửng dưng, nó không hề buồn khi thằng kia không tới…?
Ông Hùng cũng có ý kiến như bà Hoa ông bảo:
- Bà nói phải, hay là tôi với bà nhầm lẫn hết cả rồi…!
Bà Hoa ngước mắt lên nhìn ông Hùng hỏi:
- Tôi nhầm lẫn ở chỗ nào, ông cũng gặp thằng đó rồi còn gì, chả phải ông cũng đã nói chuyện rất tâm đầu ý hợp là gì…?
Ông Hùng bí thế nhưng cũng cố nói:
- Thì cũng biết thế, nhưng mà bà không để ý đến thái độ của con Hồng hả, hình như là nó không thích anh chàng Quân kia thật và chúng nó chỉ là bạn bè bình thường thôi…!
Bà Hoa vênh lên cãi:
- Ông thì biết cái gì, thế tại sao thằng Quân nó lại không cố giải thích với mình như con Hồng…?...
« Trước1...6263646566...96Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog