XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Ông chả lời bà ngay:
- Thì thằng Quân nó thích con Hồng nhà mình, còn con Hồng nó không thích, có thế thôi mà bà cũng cãi…!
Bà Hoa chưa vội chả lời ông Hùng ngay, bà cần phải xem xét lại lời ông nói, bà nhận thấy thái độ và cách đối xử của con Hồng với thằng Quân đúng là không hề giống như hai người đang yêu nhau mà giống như ông Hùng nói, chúngnó coi nhau như bạn bè hơn, vậy là bà nhầm to rồi, rõ là khổ, cứ hy vọng mãi vào cuộc tình này, nhưng mà không sao còn thằng Khoa nữa, không phải là anh chàng đang chết mê cô nàng Đoài à, ha ha ha, bà cười thầm, vậy thì lo cho thằng anh trước còn con Hồng nó mới có 17 tuổi, còn quá trẻ, hai nữa nó còn đang đi học thì thiếu gì cơ hội khác chứ.
Bà Hoa chuyển tông, bà hỏi:
- Ông nghĩ sao về chuyện của thằng Khoa…?
Ông Hùng nghĩ thầm “cái bà này bí rồi chứ gì, nhưng mà thôi chấp bà ấy làm gì, nếu không bà ấy lại nước mắt ngắn, nước mắt dài thì khổ”, nghĩ vậy nên ông cũng mỉm cười chả lời bà:
- Tôi nghĩ là chúng nó yêu nhau đúng như mong ước của bà rồi còn gì…!
Bà Hoa sung sướng, bà nói:
- Vậy là cái ướcmong có cháu của tôi sắp thành hiện thực rồi, ôi hạnh phúc quá…!
Ông Hùng nhìn bà vợ của mình, cười toe toét như nhận được quà và ánh mắt long lanh lên, ông cũng phải phì cười.
Hai người còn như thế mãi nếu như không có tiếng của Đoài.
- Anh đi mà đi, tại sao tôi phải đi với anh chứ…!
Tiếng của Khoa:
- Anh năn nỉ em mà, em làm ơn giúp anh…!
Đoài vùng vằng đi trước, còn Khoa vừa đi vừa cố kéo Đoài lại, hai anh chị mải chuyện của mình quá, mà không hề để ý thấy có ông Hùng và bà Hoa ngồi đây, hai ông bà nhìn nhau mỉm cười.
- Anh xin em đấy, làm ơn đi…!
Đoài bực mình bảo:
- Anh kia, tôi nói cho anh biết nhé, vì anh mà bây giờ tôi mới về, anh đi mà vui vẻ với bạn bè của anh, còn tôi đâu phải là bạn của họ, mà tôi có hẹn với anh Tú rồi, chào anh…!
Đoài đang định bỏ lên phòng, thì giật mình vì nhìn thấy hai bác của mình đang nhìn hai đứa cười.
Đoài thẹn đỏ mặt, con Khoa thì cũng không kém, Đoài quay lại nguýt cho Khoa một cài rồi mới chào bà Hoa và ông Hùng.
- Dạ, con mới về…!
Bà Hoa nén cười, bà bảo:
- Hai đứa đi chơi vui chứ…?
Đoài chả lời bà mà như là mai mỉa Khoa:
- Dạ vui lắm ạ, anh Khoa cho cháu hít bụi và khói xăng xe ở ngoài trời, nên cháu mới được rảnh mà ngắm thiên hạ họ cười…!
Ông Hùng đang uống cà phê, nghe con Đoài nó chả lời, làm cho ông suýt chút nữa là sặc, ông vội lấy cái khăn tay lau miệng mình.
Còn Khoa thì gãi đầu khổ sở, bà Hoa trừng mắt lên nhìn Khoa bà hỏi:
- Thằng kia, mày làm gì thế hả, tại sao đưa Đoài đi chơi, mà bỏ nó phải lang thang ngoài đường hả…?
Khoa lúng túng còn chưa biết chả lời như thế nào thì con Đoài nó lên tiếng:
- Dạ, anh ấy có việc đột xuất, việc quan trọng đến nỗi anh ấy quên mất là có một người còn đang đợi anh ấy…!
Đoài quay lại nhìn Khoa một cái như muốn cho anh một trận, anh ta dám bắt nó chờ gần cả ngày, không ăn uống, đói khát, hít gió, bụi, khói xe, và cái nắng như thiêu đốt, tên kia, mặc xác anh, tôi thật ngu mới đi yêu anh, hứ tôi sẽ xin mẹ về bên kia, bạn bè anh lúc nào cũng hơn tôi, trời ạ, thật không thể nào tin nổi, anh ta vui thú tới mức có thể quên mình được như thế hay sao, hay trong lòng anh ta mình chẳng là gì.
Đoài mắt rơm rớm nước, nó bảo ông bà Hoa:
- Cháu được ở đây rất vui, cháu cám ơn cả nhà đã quan tâm đến cháu, nhưng đã đến lúc cháu phải về bên kia rồi, ngày mai mẹ cháu sang, cháu nghĩ là mình cũng sẽ đi luôn…!
Bà Hoa và ông Hùng kinh ngạc hỏi:
- Sao tự nhiên cháu lại muốn về…?
Đoài sụt sịt bảo:
- Cháu còn phải học tiếp, dù sao thì cũng sắp kết thúc hè rồi…!
Khoa nghe Đoài sắp về bên kia anh tự nhiên run rẩy lòng anh cảm thấy trống vắng, anh cảm thấy như mình sắp mất đi một cái gì đấy, tim anh đập rất nhanh, anh không hiểu nổi mỉnh nữa, từ khi Đoài ở đây, anh luôn chọc ghẹo nó, anh nghĩ nó vẫn ác và nghịch ngợm như xưa nhưng anh nhầm, nó không những xinh đẹp, mà còn rất đáng yêu nữa chứ, nói chuyện với nó anh lúc nào cũng vui, anh không còn chán về nhà nữa, anh cũng chăm chỉ ăn cơm với gia đình hơn, và anh thích nhìn nó cười, nhưng anh có quá vô tình không, mấy tuần nó ở đây, anh đã quen có nó và như vô tình anh không để ý đến cảm nhận của nó thì phải.
Đoài quay lại xem Khoa có phản ứng gì không nhưng nó thấy anh chỉ ngây người ra mà không nói gì cả, nó buồn bã, đúng là công cốc nó đã cất công về tận đây, nó phải năn nỉ mẹ nó mãi mới được, nó hy vọng là chỉ có mấy tuần này thôi, nó muốn kiểm chứng lại tình cảm của mình, nó gặp anh là tim nó lại rung lên, nó biết nó không nhầm nó yêu anh và thích anh từ bé, nhưng anh ấy hình như không yêu nó thì phải, thôi thì kết thúc ở đây vậy, không làm được người yêu thì làm em gái, mẹ cũng chỉ cho mình thời gian có thế, mình phải quay về học tiếp và đồng ý cuộc hôn nhân kia thôi.
Nó lau nước mắt và bảo:
- Cháu xin phép lên phòng…!
Bà Hoa thất vọng nói:
- Ừ, cháu đi đi…!
Đoài vừa mới đi khỏi, bà nhìn Khoa đầy trách móc bà quát:
- Thằng kia, mày làm gì con Đoài hả, mà nó khóc lên như thế, chưa hết sao tự nhiên nó lại đòi về…!
Khoa buồn rầu bảo:
- Làm sao mà con biết, con chỉ lỡ hẹn với cô ấy sáng nay thôi, không ngờ cô ấy giận dai quá…!
Bà Hoa nghe thằng con trai của mình chả lời mà không chịu nhận lỗi gì cả, bà tức mình bà bảo:
- Mày ngu vừa thôi con, người ta là con gái, thì mày năn nỉ và xin lỗi người ta vài câu là xong à, ít ra cũng phải làm cái gì đó thành ý chứ…?
Khoa gãi đầu hỏi mẹ mình:
- Vậy con phải làm gì hả mẹ…?
Bà Hoa muốn té ngửa ra, bà không ngờ là con trai mình đã gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫn không biết một cái gì cả, bà thương hại bà bảo:
- Làm theo trái tim của con ý, nó nói gì thì cứ thế mà làm…!
Khoa ngơ ngác nhìn bà Hoa không hiểu.
- Mẹ nói cái gì mà trái tim, nó có biết nói gì đâu, mẹ đúng là đánh đố con…!
Bà Hoa thở dài, bà bảo ông Hùng:
- Kiểu này tôi và ông chỉ có nước chết già mà cũng không có cháu…!
Ông Hùng giải thích cho Khoa hiểu:
- Ý mẹ con là chuyện tình cảm của con với Đoài đấy, con coi nó là gì, em gái hay người yêu, con nên rõ ràng ngay đi vì bố nghe nói, mẹ nó chỉ cho phép nó ở đây mấy tuần này thôi, nếu nó và con không thành thì…
Ông Hùng bỏ dở câu nói, Khoa sợ hãi quá nên hỏi dồn:
- Thì sao hả bố…?
Ông Hùng nói tiếp:
- Nó sẽ là vợ của người ta…!
Ông Hùng vừa dứt, Khoa buông rơi cả cái cặp, mắt anh mở to, môi anh mấp máy, con mắt của anh như có ngòi nổ, anh bỏ chạy lên lầu, anh cần gặp con Đoài ngay.
Bà Hoa quay sang trách ông Hùng:
- Sao chuyện quan trọng thế mà bây giờ ông mới nói…?
Ông Hùng phân giải:
- Thì tôi cũng vừa mới biết thôi, chứ có hơn gì bà đâu, nhưng mà bà yên tâm, vì con Đoài nó yêu thằng Khoa, chỉ có thằng ngốc là chưa nhận ra thôi…!
Ông mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng mà anh chàng này đã yêu rồi thì phải, bà không thấy khi vừa nghe tôi nói là con Đoài nó phải lấy người khác là nó đã cuồng cả lên rồi đấy à…?
Bà Hoa mỉm cười, bà bảo:
- Ông nói phải.
Đoài nằm trong phòng mà khóc nấc lên, thế là hết, từ nay nó sẽ không còn được ở bên anh Khoa nữa, nó yêu gia đình này, ai cũng tốt bụng và quí nó.
Nó thở dài, đành vậy, tất cả chỉ là do duyên số thôi, nó biết làm sao bây giờ, vì người ta có lý gì đến nó đâu, lúc nào anh ấy cũng chỉ trêu đùa nó mà thôi, anh ta chưa bao giờ nghiêm túc với nó cả.
Đoài mỉm cười chua chát, nó cảm tưởng là trong lòng của anh Khoa, chỉ coi nó như con Hồng thôi, nó ngẫm nghĩ lại, nó thấy không sai, vì anh ấy chưa bao giờ có cử chỉ gì đặc biệt hay cho nó thấy anh ấy yêu nó cả, anh ấy chỉ quan tâm tới nó như em gái, thậm chí là cầm tay anh ấy nó cũng chưa....
« Trước1...6364656667...96Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ