↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Anh cũng không biết nữa, nhưng thôi, nó đang buồn, anh nên an ủi nó thì hơn là tra vấn nó, vì người ta có thể tạm quên đi không phải là hay hơn à…?
Anh dịu dàng hỏi nó:
- Cô cảm thấy đỡ hơn rồi chứ…?
Con Hồng thẹn đỏ mặt, nó vội ngồi ngay dậy, nó không dám nhìn anh, nó bẽn lẽn trả lời:
- Vâng, em…à tôi không sao…!
Anh mỉm cười hạnh phúc, xem ra con nhỏ này nó cũng chú ý tới anh rồi nhỉ, anh nheo mắt nhìn nó anh hỏi:
- Có chuyện gì hay sao mà cô buồn thế…!
Nó nở một nụ cười gượng gạo nó bảo:
- Tôi cũng không biết nữa, chỉ là buồn vô cớ thế thôi…!
Nó lắc đầu, nó lại thở dài, mắt nó nhìn ra xa.
Tuấn lại ngây ngây người ra mà nhìn, dưới ánh chiều tà, nắng hất lên mái tóc của nó, làm cho những sợi tóc lunh linh như có muôn vàn vì sao, khuôn mặt nghiêng nghiêng, anh nhìn nó, vì bị tóc che mất đi một nửa, mắt nó như có hồn, nó hút hết mọi giác quan của anh vào nó, anh thấy trái tim mình lại đập lên rộn ràng, nhưng khác với lúc trước, anh không dám đón nhận tình cảm nhưng bây giờ anh sẵn sàng dang rộng đôi vòng tay của mình, và cả trái tim của mình nữa, nhưng có quá muộn không nhỉ…?
Nó lại quay lại nhìn anh cười như lần ở khu rừng trước:
- Bầu trời hôm nay đẹp quá anh nhỉ, em thích lắm, em ước có một ngày, mình được đứng trên một ngọn núi cao, ngắm nhìn mây bay, em sẽ cảm tưởng mình sờ được nó trong tay và bay cùng nó nữa, cảm giác đó đúng là tuyệt lắm đúng không anh…?
Anh say sưa mà ngắm nó, mà nhìn nó, anh mỉm cười thật ngọt, tay anh vuốt vuốt tóc mình, lúc nào cũng vậy khi anh bối rối, hạnh phúc hay buồn đau anh đều làm như vậy.
- Ừ, đẹp lắm anh cũng ước được như em, em lãng mạng thật, mà em có thể cho anh đi cùng chứ…!
Nó vô tư chả lời, vì trong lòng nó nghĩ gì thì nó nói như thế:
- Vâng, em muốn anh đi cùng em, vì một mình mà đi lên đấy thì cô đơn lắm…!
Tuấn nhìn Hồng bằng cả ánh mắt và trái tim mình anh hỏi:
- Em coi anh là gì của em…?
Con Hồng nó vừa nhìn vào ánh mắt của anh, là nó cũng ngây người ra, chưa ai nhìn nó với ánh mắt đó cả, ánh mắt anh nồng ấm quá, anh nhìn nó bằng cái nhìn bỏng cháy, con Hồng nó nhìn anh mà không dứt ra được, cả hai người cứ như thế mà nhìn nhau.
Con Hồng bừng tỉnh khi có chuông điện thoại, nó đỏ mặt vội lấy ra xem, thì ra là tin nhắn của con Loan, nó gửi như sau:
- “Mày và chú Tuấn có thể đến đây được không…?, tao và anh Đăng đang chờ hai người ở chỗ câu cá, mau lên nhé…!”
Hồng nhìn Tuấn bảo:
- Mình đi thôi anh, con Loan nó đang đợi mình…!
Tuấn cảm thấy tiếc nuối phút giây riêng tư vừa rồi, anh bực mình nghĩ cái con Loan vô duyên kia, sao nó không hiểu anh một chút, sao nó không cho anh có cơ hội được ở riêng với Hồng như thế này, sao nó lại đi phá đám anh mà làm gì…
Mặc dù hơi bực mình, nhưng anh vẫn phải cố mỉm cười mà nói với Hồng:
- Ừ, mình đi thôi…!
Con Hồng nó sách đôi giày của mình đi trước, anh nhìn nó mà cảm thấy vui mắt, anh lặng người ra mà nhìn nó đi, anh quên mất là mình cũng phải đi theo nó, nhìn cái dáng thanh mảnh của nó bước đi, tà áo và mái tóc dài của nó bay bay, anh không dời mắt ra được, anh cũng không biết nữa, chỉ là bây giờ, anh thấy ở nó cái gì cũng đẹp, cũng xinh, từ cách nó cười và nói chuyện với anh.
Anh cũng ngây ra mà nhìn, mà ngắm, chỉ có ai vô tình gọi tên Hồng, anh cũng quay lại để nhìn, mặc dù anh biết đó không thể nào là con Hồng, nhưng anh không dằn lòng mà không quay lại nhìn được, nó như là vô thức, anh làm theo con tim của mình, anh chỉ hy vọng lần này anh sẽ không đau như lần trước, nó vô tư như thế kia nó có hiểu cho lòng anh không, hay là nó chỉ coi anh như anh Khoa của nó, anh cũng không hiểu nữa, anh hít lấy một hơi dài đầy vào lồng ngực mình.
Con Hồng nó như con bão nhỏ vậy, đầu tiên nó va vào anh làm cho anh đau, nhưng chỉ là đau thế thôi, anh cứ tưởng nó sẽ qua nhưng mà không nó lại để cho anh một cái gì đó trống vắng khi nó đi, gặp nó anh thấy tâm hồn mình trẻ lại, anh bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh, và hay cười một mình, anh cũng thôi không quát tháo nhân viên của mình nữa, anh dễ dãi với họ hơn, họ cũng yêu quí và nói chuyện với anh nhiều hơn, anh cảm nhận được cuộc đời mình khác hẳn.
Từ khi có con Hồng, anh bắt đầu chú ý đến mình, anh sợ mình già, ngày trước anh không quan tâm tới, anh sợ nó sẽ chê anh vì anh lớn tuổi hơn nó, nhưng anh đã không kiềm lòng được mà hôn nó khi ở trên xe vào buổi sáng hôm nào, anh đã ghen khi tưởng nó là một con bé hư hỏng, anh ghen với cái thằng có được cái phước ấy, nên anh nghĩ chỉ là nụ hôn thôi mà, có sao đâu, cô ấy đã cho tên kia hơn thế mà, anh nghĩ mình phải cướp được một cái gì đó của con Hồng, nụ hôn cũng làm cho anh mãn nguyện lắm rồi, nhưng hóa ra là nụ hôn đầu của nó, và anh là người đầu tiên hôn nó, anh còn biết nó chưa hề có người yêu, anh hạnh phúc quá, anh ngày càng thích nó, ngước nhìn lên trời anh thấy hôm nay thật đẹp, nếu mà có giấy bút ở đây anh có thể trở thành nhà thơ hay thi sĩ.
Hồng bước đi mà như bước vào khoảng trống trước mặt, nó không biết là mình đi về đâu nữa, nó cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn lan tỏa trên người nó, nó đang đau, nó biết mình mà nghĩ đến anh lúc này là tội lỗi, chẳng phải nó đã ký hợp đồng là không đươc nghĩ đến người đàn ông khác khi đóng giả là vợ hờ cho tên kia là gì, nếu mà nó vi phạm thì phải trả 50% số tiền là 10 tỷ, nhưng mà lòng nó và tim nó thì không yên, nó đang tự hỏi mình, nó đang nghĩ gì thế, sao nó lại bồn chồn, lo lắng, và hay thở dài, khi anh nhìn nó như vậy, nó cũng như thế với tên Trường, vậy nó đang thích ai, nó không phải là kẻ vô tâm với người khác, ngay cả không quen biết mà họ gặp khó khăn nó cũng sẵn sàng giúp, ví tính nó là hay anh hùng rơm, hay thích xen vào chuyện của người khác, có phải là như thế không, khi nó vướng vào cái mớ hỗn độn này, nó phải giải quyết ra làm sao đây, nó phải làm gì bây giờ…?
Sao cuộc đời nó có quá nhiều câu hỏi thế nhỉ, sao không thẳng tuột cho con nhờ, con đau đầu và đau khổ lắm rồi, con không muốn ai vì con mà phải rơi lệ và thiệt thòi cả, mà chắc gì anh Tuấn đã thích nó biết đâu anh ấy chỉ coi nó như con Loan thì sao.
Nếu thế thì mình bận tâm làm gì, anh ấy cũng giống như anhKhoa thôi, mặc dù anh ấy ghét mình, nhưng thấy mình khóc anh ấy ôm mình để san sẻ cho mình bớt buồn, như con người với nhau, hai nữa mình lại là bạn của con Loan, anh ấy là người tốt mà, mình không nên hiểu lầm anh ấy thích mình mới phải, vì nếu mình nhầm thì lại đau khổ cả hai, mình nên đối xử với anh ấy như trước.
Nhưng còn nụ hôn thì sao, vì sao anh ấy hôn mình, mà còn rất thô bạo nữa thì phải, anh ấy tức mình cái gì hay sao, mà anh ấy đối sử với mình như vậy, mình dối quá mình không thể nào trả lời được, còn cái tên Trường nữa chứ, mình hiểu hắn, nhưng ở gần hắn khiến cho mình cảm thấy sợ, vì mình không thể nào chấp nhận được một kẻ ăn chơi và chăng hoa như hắn, mình ghét hắn, tại sao hắn lại ép mình vào chuyện này, tại sao…?
Nhưng mình đã lỡ ký rồi, bây giờ có hối hận thì có ích gì chứ, thôi thì đâm lao phải theo lao vậy, mong mẹ và bố sẽ hiểu cho con, con không ngờ vì bạn bè mà mình rơi vào tình trạng dở khóc dở cười này, đúng là từ bé đến giờ, nó chỉ mong có một cuộc sống bình thường được cùng bạn bè vui chơi, học tập, cứ thế lớn lên, nó cũng nghĩ đến lúc được gặp người nó yêu rồi kết hôn và sinh con, nhưng bây giờ thì nó phải làm sao, nó tự hỏi là trên đời này lại có chuyện oái oăm như thế hay sao, nó lắc đầu nó không muốn nghĩ nữa…
Nó đã đi được xa rồi mà anh Tuấn vẫn còn đứng đó, nó quay lại hỏi:
- Anh còn đứng đó làm gì, sao còn không đi nhanh…?
Anh giật mình nghe tiếng gọi của nó, anh mỉm cười cố bước theo....