XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hay One Way Ticket Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nếu không có chút cảm giác gì, sao hắn lại quan tâm đến mình như vậy, lúc nào cũng nhắn tin hỏi thăm, rồi hay mua cơm trưa cho mình, cả mấy lần đi xuống căn tin vào giờ ra chơi cũng vậy. Tuy là lúc nào cũng chạy nhanh, nói là không đợi, làm mình đi theo toátmồ hôi, mém vấp té mấy lần, nhưng đến nơi thì lại thấy hắn chìa bọc khăn giấy với ly nướcra, cười hì hì. Nếu đi chơi với mình không vui, thì hắn đâu có cười nhiều đến vậy, lúc trước hầu như không bao giờ thấy cười.
Người ta bảo con gái phức tạp, sớm nắng chiều mưa, mình thấy hắn còn khó dò hơn, không biết đang nghĩ gì, định làm gì, lại thích chơi trò bất ngờ nữa. Có hôm đang ngồixem film ở rạp, tự nhiên nói đi ra ngoài một chút rồi biến đâu mất. Bỏ người ta ngồi tiu ngỉu một mình với bịch bắp rang. Đang buồn bực thì thấy hắn quay lại, trên tay cầm một bóhoa tươi thắm. Mình chợt nhớ là hồi nãy khi đi ngang chỗ bán hoa, mình có khen hoa đẹp…Đúng là vừa đáng ghét vừa đáng yêu mà…
Mình không tin là hắn nhát đến nỗi không dám mở lời. Người như vậy mà sợ cái gì…Vậy thì tại sao chứ?Tại sao đến một câu đơn giản đó cũng không nói ra được?
Hay tại vì mình suy nghĩ viễn vong, có lẽ hắn không hế thích mình, chỉ xem mình như một người bạn, hay như một cô nhóc khờ khạo mà thôi…

“Hôm nay đi đâu vậy?”
“Không phải hôm qua Q nói thèm ăn kem sao?”
Lời mình buột miệng nói ra mà hắn cũng nhớ sao…Nhưng mà…Càng nghĩ đến càng khó chịu, càng buồn hơn…
“Làm gì đứng chình ình ra đó vậy?Đi nào…”
“Ừ, ừ…”
Phố xá chiều về đông đúc người qua lại, từng dòng xe hối hả dọc theo con đường một chiều, cứ như là dòng thác…Đông quá, làm sao qua đường được đây…
Nhớ hồi còn bé, mỗi lần như vậy, bố đều nắm lấy tay mình và đứa em, từ từ dắt cả hai đi qua, lúc đó mình có cảm giác rất tin cậy, an tâm trong sự đùm bọc của bố.
“Đi nào. Sao lại đứng một chỗ nữa rồi thế này?” thắc mắc không hiểu…
Thoáng nhìn về phía trước, như hiểu được gì đó, hắn mỉm cười rồi bất chợt nắm lấy tay mình…
“Đi thôi, cô khờ…”
Đây là lần đầu tiên hai đứa gần nhau như vậy, trước giờ dù vẫn đi chung, nhưng hình như hắn luôn cố giữ khoảng cách. Tim mình đang đập mạnh, cảm giác rất khó tả. Tay hắn không to như tay bố, nhưng lại ấm hơn nhiều.
Cả hai vẫn nắm tay nhau, bước chầm chậm qua đường. Hắn đi bên phía dòng xe đang chạy, che chở cho mình. Chưa bao giờ mình cócảm giác an toàn như vậy, ngay cả khi đi với bố. Mẹ thường nói người con yêu là người mang lại cho con sự an tâm tuyệt đối, không hề sợ sệt dù có chuyện gì đi nữa. Vậy thì có phải là cảm giác như bây giờ không?
Chỉ đơn giản là một cái nắm tay thôi, nhưng rất nhiều ý nghĩa…
“Qua rồi, giờ đi được chưa?Làm gì mà mặt đỏlên hết vậy?”
Mình vẫn đứng yên một chỗ, cúi mặt nhìn xuống đất.
“Đi nào…”
Hắn cười rồi buông tay ra, bước về phía trước. Đừng buông ra mà…Mình với theo nắm lại, thật sự là không muốn rời bỏ cái cảmgiác đó một chút nào. Hắn thoáng ngạc nhiêngiây lát rồi im lặng.
Cả hai cứ đứng như vậy, không ai nói gì, lát sau hắn xiết chặt tay lại rồi lên tiếng:
“Đi nhé.”
Khẽ gật đầu…
Hai đứa tiếp tục bước từng bước bên nhau. Nắng chiều nhẹ nhàng buông xuống con đường đầy khói bụi, tấp nập dòng người…
Mặc dù tiếng nói, tiếng xe ồn ào khắp xung quanh, nhưng lúc này mình chỉ còn nghe được tiếng tim đập từng nhịp, từng nhịp trong sự tràn đầy yêu thương.
Không quan tâm ai sẽ nói trước nữa…
Dồn hết can đảm…
“Q…thích…T…”
Vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười…
Nhưng nụ cười bình yên, ấm áp lạ lùng.
Trong cuộc sống, nỗi buồn nhiều hơn hạnh phúc. Nhưng người ta vẫn mãi tìm kiếm, vẫn mãi mong chờ. Có lẽ vì hạnh phúc mỏng manh, không phải lúc nào cũng xuất hiện, nênchúng ta phải biết nắm lấy cơ hội, bắt lấy nó và giữ thật chặt.
Đừng buông tay ra nhé…
“Làm gì mà mặt mày chù ụ thế?”
Nhóc xoay người bước đi, không nói một lời nào.
“Này. . Sao tự nhiên lại tránh mặt anh.”
Tôi chạy theo nắm tay lại.
“Bỏ ra.” Nhóc vùng vằng.
“Dạo này em làm sao thế?Lúc nào mặt mày cũng chằm dằm…”
Nhóc cười nhạt chua chát:
“Chẳng làm sao hết. Còn anh dạo này có vẻ sung sướng quá nhỉ?”
“Em đang nói gì vậy?”
“Tôi hỏi anh, anh có thích BQ không?”
“Em hỏi để làm gì?”
“Có hay không?” Nhóc gằn giọng.
“Không…”
“Vậy thì tại sao anh làm vậy?Tại sao lại theo đuổi nó. .”
“Chẳng vì sao cả…”
Nhóc cười lớn hơn rồi bỗng dưng im bặt…
“Đừng tưởng tôi không biết, chỉ vì tranh giành với thằng H thôi, đúng không?”
“Không hoàn toàn là vậy…”
Nhóc giận dữ hét lên thật to:
“NÓi DỐI !!!”
“Bình tĩnh, làm gì mà em nóng giận như thế.”
“Con trai thằng nào cũng khốn nạn như nhau cả. Anh là đồ tồi tệ.”
Dứt lời, nhóc lạnh lùng bỏ đi, tôi biết có đuổi theo cũng không giải quyết được gì…Nhóc mà tức lên thì có trời xuống mới xoa dịu được. Tôi tự thấy mình cũng không cần phải đi năn nỉ em, thật là giận hờn vô lý…
Tồi tệ à?
Không phải đa số con trai đều như vậy sao?Những thằng như tôi nào có thiếu gì?Bọn họ và tôi vẫn thở, vẫn đi lại, vẫn tồn tại đầy rẫy khắp nơi trong cuộc sống này đó thôi.
Khốn nạn à?
Nhóc nói con trai chúng tôi đều như thế. Vậy khi chúng tôi yêu ai đó thật lòng, toàn tâm toàn ý lo cho con gái bọn em. Thì các em lại phũ phàng bỏ rơi chúng tôi theo cái cách tànnhẫn nhất. Và khi nhìn chúng tôi đau đớn thì các em lại hả dạ, mát lòng. Con trai khốn nạn, vậy còn con gái thì sao?
Tuy biết rằng không phải ai cũng như thế và tôi biết BQ chắc chắn cũng không phải là người như vậy, nhưng tôi lại đang làm gì thế kia?
Tôi không gạt nhóc, chuyện ganh đua với thằng H thật sự không đáng. Tôi không phải là một đứa sỉ diện hảo, lại càng không phải là hạng người hận thù sâu đậm, giận cá chém thớt. Tôi không coi BQ là vật thay thế để tôi trả thù đời, trả thù người con gái đã từng lừa dối tôi.
Vậy thì là vì cái gì?
Tôi thích em?Chắckhông phải đâu.
Đối với em tôi chỉ có một chút cảm giác mà chính tôi cũng không biết nó là gì. Lúc nắm tay em thật chặt, trong giây phút ấy, đơn thuần chỉ là tôi cảm nhận được sự vui vẻ, bìnhyên trong tâm hồn. Có lẽ vì không muốn mất đi cái cảm giác đó, tôi đã không buông tay mình ra…
Phải chi em đừng thích tôi làm gì, tôi không xứng với tình cảm chân thành của em…
Trong lòng tôi lúc này chỉ có một người con gái, một người đang ở rất xa…
Lợi Lợi…
Khi tình cảm tìm đến với mỗi người chúng ta, đó gọi là duyên phận.
Nhưng có nắm lấy nó hay không thì đó lại là sự lựa chọn.
Và tôi biết, người tôi chọn không phải là em.
Có lẽ tôi quá ích kỉ…
14/2, Valentine…
Mấy ngày nay tránh mặt em, tôi toàn lang thang khắp nơi trong sân trường vào giờ ra chơi, em có lên lớp tìm tôi nhưng không gặp.
Hôm nay tự nhiên tôi không muốn ra khỏi lớp nữa. Một phần vì đêm qua thức khuya làmngười mệt mỏi, phần là vì tôi chán ghét cái cảm giác đi mà không biết mình đi đâu lắm rồi. Sẵn tiện đang buồn ngủ, tôi gục đầu xuống bàn…
Đang thiu thiu ngủ thì có ai đó đánh mạnh lên vai một cái, tôi bật người dậy thì thấy em đang trước mặt, tay để sau lưng, cười nghịch ngợm…
“Giờ này mà ngủ gục, lười biếng thế.”
Tôi gãi đầu cười xòa cho qua chuyện…Em dịudàng lên tiếng:
“Hôm qua thức khuya phải không?”
“Ừ…”
“Làm gì vậy?”...
« Trước1...2829303132...36Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ