XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1


- Dạ cảm ơn anh…!
- Vâng…
Nhận lại đống tiền lẻ trả lại, từ người bán hàng, nó đèo con doremon về… Cũng xa nhưng kệ, suốt hôm ý chỉ sợ người ta mua mất nên mua sớm được lúc nào hay lúc đó… Sáng chủ nhật đông nên đường cũng nhiều người… Chật vật mãi mới về đến phòng… Thở phì phò rồi trùm chăn, run cầm cập… Đi đường rét quá… Rồi bỗng em gọi… Tâm trạng nó vui nên một chút…
- “Alo…
- Anh… Qua nhà em được không, em có chuyện muốn nói…!
Nó ngạc nhiên…
- Chuyện gì vậy?
- Anh qua đây đã…
Cũng tò mò nhưng vì muốn giữ điều bất ngờ, muốn thấy sự vỡ òa của nhưng nhớ từ em… Nó vẫn từ chối…
- Anh đang bận… Thôi mai nhé…
- Chủ nhật anh cũng bận… Ừ thì mai…”
Em cụp máy, giọng em rất lạ… Chắc em vẫn giận, thôi thì mai qua cái là hết ngay… Vì còn ngập trong suy nghĩ về buổi sinh nhật… Nó không để ý nữa…

Trưa đi làm… Gặp chị chào… Đáp lại là sự lạnh nhạt và thái độ dửng dưng…
- Chị sao vậy?
Im lặng…
- Em làm gì sai à…?
- Thôi nhóc đi làm việc đi…
Chị nói giọng lạnh lùng rồi quay bước đi… Nó sợ, tại sao lại thế… Bình thường chị chẳng bao giờ vậy… Toàn nói ra thôi, không như này… Lòng nó quặn lại khó hiểu… Tồi tệ… Chị với em như một đoạn thẳng trùng nhau vậy, nếu người này làm nó đau… Người kia làm nó đau gấp đôi… Nó đáng bị đối xử vậy sao?
… Suốt buổi làm… Nó chỉ biết thui thủi trà nước… Ai bảo gì làm vậy, ai gọi gì làm đó… Rồi chìm đắm vào những bản guitar buồn vô tận…Không khí trong khu trùng xuống, nó hiểu tại nó… Nhưng vẫn tiếp tục, có vẻ sự ích kỷ về không gian này làm chị chú ý… Nhưng con mắt đó chưa bao giờ lạnh hơn… Có một chút sự khinh bỉ trong đó… Hoảng loạng và thất thần… Vác đàn đi về… Cảm giác như cả thế giới quay lưng lại với nó vậy… Mọi chuyện đã đi quá xa rồi… Nó ngu ngốc… Nhưng sự cứng đầu vẫn còn… Nó đã quyết là phải làm được… Đã đi đến bước cuối, chẳng lẽ lại quay đầu lại… Sinh nhật em nó sẽ giải thích tất cả.

Lặng lẽ đêm đông HN… Thằng con trai nhẹ bước nhạt nhòa qua từng bóng đèn mờ suông… Cây không còn lá, chỉ còn những cành khô khẳng khiu và trơ trọi… Con người trống rỗng… Gió vẫn cứ tạt, những cảm xúc đi đâu mất rồi, trốn đâu mất rồi… Hay đã tan nát theo lời nói của em, thái độ của chị… Ảnh hưởng đến nó nhiều quá… Làm nó khổ nhiều quá… Nó đâu đáng bị vậy đâu…
Tiếng xe đạp não nề nơi góc phố, nơi mà chỉ có chiếc bóng luôn trung thành… Cơ thể nó mệt mỏi cố lết vào phòng nằm… Vô vị quá, cả ngày không ăn gì nhưng chả thấy đói nhưng đói cũng hết tiền rồi… Cái ngu là chỉ cần mua quà cho em mà không quan tâm đến chuỗi ngày tiếp theo nó sống bằng gì… Sống ra sao, sống như nào khi tiền chỉ còn vài tờ năm nghìn, mười nghìn lẻ tẻ… Uể oải ngồi dậy vào phòng tắm rửa mặt… Vết thương lại đau nhức… Vết thương mới rồi vết bỏng cũ… Đều vì em đó chứ…nhưng nó đâu oán trách gì… Chỉ biết mỗi ngày thấy được nụ cười của em là nó vui…em có hiểu chăng…Thở dài… Ra chiếc giường cũ…ngủ…

Tối đông đến nhanh lắm… Đúng là ngày tháng 10 chưa cười đã tối mà… Nó bắt đầu đi xe ra chỗ cũ nơi mà nó bắt đầu cũng như kết thúc nghề xe ôm… Lúc đi ven đường phía dưới của LH, nó thấy một bà cụ… Người gầy gò nhỏ xíu khoác chiếc áo mưa giấy rách nát, tay cầm gậy, đầu đội nón… Nhìn cụ khắc khổ và mệt mỏi… Hình ảnh này làm nó nhớ đến nội ở quê… Đã lâu lắm rồi, nó không về…
- Cụ ơi…
Ừ thì nó hiểu tình cảnh này ra sao khi có một lần nó cũng vậy… Nên chẳng thể đúng nhìn được, nó thì cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm… Nhưng hiểu rằng gieo nhân nào gặp quả đấy… Mình có làm việc tốt thì đời sau mình hưởng thôi… Có vẻ mê tín quá…
- Cụ ơi…!
- Há…!?
Có vẻ cụ bị lãng tai… Nước da đồi mồi nhăn nheo hiện rõ vẻ lo âu…
- Cụ ơi…!! Con cái cụ đâu mà cụ lại ngồi ngoài đường thế này…!!
Nó hét to hơn… Cụ gật gật…
- À… Cụ lên thăm con cụ trên đây… Nhưng lúc nãy cụ bị say nên người ta chửi rồi thả xuống đây… Nhà con cụ kia rồi, chả qua đâu chân quá nên ngồi nghỉ… Bệnh người già ý mà…
Nụ cười hiền hậu móm mém nó đứng dậy…Thầm nghĩ tụi xe buýt vô lương tâm, đúng là xã hội tha hóa…
- Dạ thế thì cháu xin phép đi ạ…!!
Vẫn phải hét to… Cụ gật gật…

Đôi khi một người qua đường cũng để lại trong ta một ấn tượng… Tuy không giúp gì được cho cụ, nhưng nó lại cảm giác nhận được chút gì đó… Ấm áp giữa tình con người…kì lạ…

Điện thoại rung… Một số lưu là “Ngọc”… Ngạc nhiên ghê…
- “Ủa là chị à…?”
- “Ừ… Anh ra mau đi nhanh nhanh… Trễ giờ tôi rồi…”
- “Ơ đây… Nhưng sao biết số tôi?”
- “Lúc sáng nghịch máy nên biết… Thui hỏi nhiều quá… Ra nhanh trễ rồi…!!”
Cô ta gào to trong điện thoại… Chắc vội thật… Nó cuống cuồng phóng đi… May chỗ nó đang đứng ở gần…

- Vẫn chỗ đó nhé…!!
- Ừ ừ… Lên đi…
- Cài giùm cái mũ cái…!!
- Đây đây…
- Hihi… Đồ ngốc…
- Ngứa mồm à…?
- Dám ăn nói với tôi như vậy à…?
- Ừ… Không…
Ngồi đằng sau lưng mà cô ta cười tủm tỉm trái hẳn với ngày hôm qua… Nụ cười này không có vẻ gì là buồn cả… Chắc có lý do để cô ta yêu đời hơn… Vậy thì tốt thật…

- Hay hôm nay anh về đi, trời mưa rồi nè…
Đúng thật, cái không khí man mát xộc vào mũi nó, mưa rơi nhè nhẹ… Rét cứng hết người…
- Chị bắt đầu biết lo cho tôi từ khi nào vậy…?
- Xì… Chả thèm, thôi tui vào đây…
Cái dáng vẻ quí phái đấy lại bước vào nơi quen thuộc, Bar có gì hay không? Chỉ nghe qua nó cũng tò mò nhưng chẳng bao giờ vào… Mặt cô ta có vẻ đỏ hơn thì phải… Đúng là con gái mà, trêu chút đã ngại…

Vẫn đợi, mưa càng lúc càng nặng hạt… Nấp vào mái hiên ngay ở đó… Nó run cầm cập vì dính nước… Đeo tạm chiếc khẩu trang để giảm gió mưa lùa vì nó cứ ho sù sụ ra… Cảm giác người ngày càng yếu, hơi khó thở đi… Chắc phổi bị nhiễm lạnh rồi…

Cũng đến một lúc nào đó thôi những điều nó sợ cũng phải xảy ra… Ừ quả báo… Ngẩn ngơ nhìn cổng Bar kia… Em bước ra kiêu sang lộng lẫy, tay nắm tay một người con trai… Chuẩn bị bước vào chiếc xe ôto đang mở cửa sẵn… Nó chết lặng… Con tim tan nát… Nhưng còn đau đớn hơn là em đang nhìn về phía nó, con mắt vô hồn đã đậm đi bởi hai dòng kẻ mắt, đôi môi đỏ cũng khẽ nhếch lên một nụ cười… Thất thần, nó tiến nhẹ nhẹ… Người run rẩy đứng giữa đường để nhìn kỹ hơn… Nước mưa như nước đá cay xè mắt… Đúng là em… Nhưng dường như đã thay đổi… Có lẽ em biết tất cả… Thái độ lúc sáng cũng từ đây mà ra, nó tiến gần thêm chút… Người vẫn run lên từng chập vì bộ quần áo cũ đã sũng nước mưa… Em cũng đến lại gần… Mắt em vẻ vui… Miệng vẫn nhếch lên… Đẹp chết người… Nó mong chờ được nói một lời giải thích… Bàn tay em giơ lên… Một cái tát ư…...
« Trước1...124125126127128...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ