NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Nè tỉnh rồi thì đi về nha…?
Bỗng cô ta khụy chân xuống, nó đỡ thì…
- Hì… Oẹ…!oẹ…!!…
Kinh khủng… Tưởng không sao… Đằng này tự nhiên cười một cái rồi nôn… Luôn vào quần nó… Trời ơi… Sao bây giờ… Mà đúng là đứa ăn tạp, nôn ra nhiều ơi là nhiều…
- Ối… Xin lỗi…
Khôn ghê gớm… Nôn xong thì tỉnh mới đểu chứ…
- Thôi… Thôi… Không sao… Giờ về được chưa… Lần sau uống vừa thôi nhé…
Bỗng cô ta cắn môi òa khóc như một đứa trẻ…
- Huhuhu…Tôi không về…!!, tôi…hức không về…hức căn nhà đó đâu…huhu…
Ơ thế là tỉnh hay chưa tỉnh nhỉ… Cô ta đang ở trạng thái nào đây??
- Ủa không về thì giờ sao…?
Nó cũng không hiểu nổi con người này nữa… Cứ mập mờ bí ẩn… Chỉ còn nấc nấc… Cô ta nín… Tay dụi mắt… Nói như ra lệnh…
- Anh… Đưa tôi đến một khách sạn nào đó đi…!
- Ớ… khách sạn nào…?
- Tuỳ… Giờ tôi không muốn về nhà…
- Ừ…
Lại rong ruổi khắp đoạn đường LH tìm cho cô ta một cái khách sạn… Khổ, đúng là cầm tiền chẳng dễ nuốt tý nào mà… Mau mau tìm ra để còn đi về hix…

Cũng quanh co mãi mới tìm được một cái khách sạn nhỏ… Cô ta bước xuống… Nó hí hửng…
- Thôi vào ngủ đi… Tôi về nha…- Quay xe đi, bỗng cô ta chạy đến gần túm tay…
- Không được về… Tôi không ở đây một mình đâu…?
- Chị bị điên à…?- Bực hết cả mình… Khuya rồi lại còn làm trò… Cô ta cũng không vừa…
- Chẳng nhẽ anh để một đứa con gái một thân một mình qua đêm ở khách sạn à…? Nhỡ tôi bị gì thì sao…?
- Chị thì sao… Tôi lo cho người trong khách sạn ý…
- Tôi không cần biết… Giờ anh không vào thì tôi cởi áo kêu anh làm bậy đấy…!!- Gì thế này… Chả hiểu nó mắc phải cái của nợ này đến bao giờ đây… Trời rét căm căm mà sôi hết cả máu vì cô ta… Vẫn cứ quay xe về để mặc cô ta tẩn ngẩn ở đấy…
- Bớ người ta…!! Sà…m… Ư…m…ư…
- Im…! Tôi vào… Tôi vào…
Không ngờ cô ta có gan làm như thế thật, áo cũng trễ nửa vai… Nó cau có… Dắt xe vào…
- Có thế chứ… Tôi muốn gì thì phải được…haha…
Chắc cô ta vẫn còn say… Chứ đến mức độ này thì chỉ có điên mà thôi… Gặp con tiếp tân…
- Chị cho em hai phòng đơn nhé…
- Dạ anh chị chờ một lát ạ…
- Em cho chị một phòng đôi đi…- Rồi cô ta đút tiền vào tay con tiếp tân…
- Dạ em cảm ơn, chìa khóa của chị đây… Tầng hai chị nhé…

Nó vẫn cứ ngạc nhiên, cô ta kéo nó lên phòng… Đẩy nó vô… Hồn vẫn chưa nhập xác… Không ngờ nó cũng có ngày phải vào nơi như thế này… Cô ta cười khanh khách…
- Haha… Đêm nay anh cứ cẩn thận đấy… -Rồi vô phòng tắm. Nó chạy ra mở của phòng vì muốn về nhưng không được, cô ta chốt rồi… Tự nhiên thấy hối hận và có lỗi với em quá… Nó chẳng nằm hay nghỉ… Chỉ thu lu một góc… Xã hội này phức tạp thật mang theo những con người cũng phức tạp không kém… Tiếng phòng tắm mở ra kèm theo hơi bước ào ạt, cô ta bước nhẹ nhàng đến gần nó, chỉ còn quấn mỗi chiếc khăn tắm… Mùi con gái, mùi thơm của hoa… Tạo nên sự kích thích dữ dội trong nó… Nó quay mặt đi không dám nhìn…
- Chị… Chị làm gì vậy…?
- Hi… Anh còn chờ gì nữa… Đừng có tỏ vẻ như thế chứ…Tôi không tin trên đời có đứa con trai nào tốt đến vậy…
Nó đẩy cô ta ra… Chạy về góc phòng, nhưng chỗ khác… Đầu đầy nhưng hình ảnh của em … Nó sợ nó không kiềm chế được sợ sẽ làm điều có lỗi với em…
- Anh… Không thấy tôi đẹp sao…- Một lần nữa cô ta lại tiếng lại gần, đôi chân trắng dài miên man khiêu gợi, áp sát ngực trần vào lưng nó tay ôm chặt, tiếng nói nhỏ nhẹ vào tai đầy sự mê hoặc và cám dỗ…
- Có… Nhưng tôi xin lỗi… Tôi có người yêu rồi.
Sau câu nói này có vẻ là hiệu nghiệm… Cô ta làm gì nó không biết… Chỉ im lặng…
- Tôi biết rồi… Xin lỗi, tôi có thể ôm anh một chút được không…?
- Ừ…
Tiếng gió rít đều đều bên ngoài, căn phòng lạnh lạnh lẽo… Yên tĩnh lạ kì… Hai đứa nó mải suy nghĩ về hai thứ khác nhau… Cảm giác như là đã quen cô ta từ lâu… Có lẽ những người có chung điểm gì đó sẽ dễ gần nhau hơn… Vẫn trong vòng tay đó… Không phải là em… Tiếng khóc của cô ta xé vang sự tĩnh lặng… Con gái cũng phải có lúc yếu lòng chứ… Nó không cựa quậy gì nữa chỉ thở dài… Chắc cô ta có tâm sự gì đó…
- Anh có biết tình yêu là gì không…?
- Cảm xúc đến từ hai người, họ thấu hiểu nhau sẵn sàng hi sinh vì nhau… Đôi khi mù quáng…
Cô ta bỗng bật cười… Vẫn là giọng cười ai oán và chua chát, nó mang một hơi lạnh thấu xương tủy… Cảm giác như tuyệt vọng lắm…
- Với tôi… Tình yêu chỉ là sự lợi dụng rồi lên giường… Có ba từ để diễn tả… Đau-sướng-hận… Haha… Lũ đàn ông các người… Khi móc tim, móc thể xác, móc ví của chúng tôi xong rồi đá chúng tôi đi như con búp bê rẻ tiền để tìm con búp bê mới…
Tiếng nói khinh bỉ mang phần tủi hờn… Nó cảm nhận được hết…
- Nhưng anh khác phải không… Anh mới chỉ là con trai… Còn tôi đã là đàn bà… Anh có ghê tởm tôi không… Anh có sợ tôi không…?- Cô ta bấu chặt vào lồng ngực nó, giọt nước mắt thấm đẫm lưng áo…
- Không… Chị đừng như thế nữa… Quá khứ thì kệ nó đi… Hãy sống tốt hơn…
- Anh không cần lên mặt dạy đời tôi… Thằng nhãi…!
Nó hơi giật mình vì giọng nói lạnh… Cô ta cười…
- Đùa chút thôi… Cảm ơn anh đã cho tôi mượn vai… Nó ấm lắm… Người yêu anh chắc phải là một cô gái tuyệt vời lắm nhỉ… Cô ấy khéo chọn thế cơ mà…hihi…
Nụ cười tươi của emi như ánh mặt trời bừng sáng trong đầu nó… Khẽ mỉm cười…
- Hơn bất kì ai…
- Ước gì… Tôi gặp được một người như anh sớm hơn…
Rời nó ra cô ta ngả người xuống giường quấn chăn…
- Thôi coi như chưa xảy ra chuyện gì nhé… Anh quên điều tôi nói đi… Chúng ta vẫn là khách hàng và xe ôm…haha… Mà tắm đi, quần anh gớm lắm rồi đấy… Xin lỗi ha… Ngủ ngon…
Cô ta nói một tràng rồi quay mặt vào góc giường ngủ… Rét nên ngại không muốn tắm, nó thu người vào hai cái ghế đã xếp sẵn để ngủ… Bồ công anh ngủ ngon, đợi anh nhé, chỉ một ngày nữa thôi anh sẽ lại bên em…
Chap Đặc Biệt 3:
A life remembered (3).
Một chiều thu quá khứ… mới ngủ dậy, thói quen ngủ ngày chẳng bỏ được, mò vào nhà tắm cầm con dao cạo… Cũng lạ… Nhớ trước đây vài năm nó đâu phải làm công việc này… Mà tự nhiên giờ lại phải làm đó là… Cạo râu… Đến nản… Tính để nguyên, nhưng mà phải theo ý “người đó”…
- “Anh bắt đầu có ria rồi kìa… Cạo đi, để dài nhìn dê lắm…”
Thở dài vuốt vài sợi lún phún dưới cằm, nhìn trong gương… Hình như mình già đi thì phải… Kể từ sau đợt đó, có phần xuề xòa hơn… Cũng chả thèm chăm sóc bản thân nữa… Hì hụi cạo… Mất hết cả vẻ nam tính hix… Không biết giờ này “người đó” dậy chưa… Đang lau lau bọt thì điện thoại có người gọi…
- “Alo… Về rồi à…?
- Ừ… Ông ra quán đi, có quà đấy…hehe…
Thằng Tuấn… Chỉ vì một lý do (không tiện nói ra) mà nó bỏ trườngtheo ngành khác… Tất nhiên với thế lực gia đình thằng Tuấn thì chuyện này đơn giản… Cũng sau cái lý do đó, thằng Tuấn trưởng thành hơn và theo đuổi một ước mơ… Cuối cùng đã thành hiện thực… Nó chứng kiến thằng bạn thân suốt thời sinh viên thay đổi, đúng là điều gì cũng có thể xảy ra… Nó vui lắm…nhưng cũng buồn vì không học cùng nhau…...
« Trước1...122123124125126...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Old school Easter eggs.