↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ừ đợi chút vừa ngủ dậy, oải quá…
- Ok ok…!!
…
Khẽ nhấp một ngụm nước lọc nó cười cười… Quán chả thay đổi gì mấy kể từ khi nó nghỉ làm… Vì là cựu nhân viên nên nó được đặc cách tự do lấy nước… Còn thằng Tuấn cũng chả phải khách mới mẻ gì…
- Đợt này đi lâu thế… 3 tháng rồi đấy…!
- Ừ, tôi đi nhiều nước mà…
- Lắm tiền nhẻ…
- Công việc mà ông… Nhưng cũng muốn đi… Giờ chán lại về với các cụ…haha…
- Ừ…
- Thế ông dạo này sao…? Còn đi học không…?
- Còn chứ… Nốt năm nay rồi, sang năm là bắt đầu ra rồi… Ngại thật, chắc xin việc ở chỗ nào gần quê cho tiện đi lại…
- Tính vậy là tốt… Mà ông còn buồn không…
- Cũng nhạt dần… Buồn mãi sao được…
- Ừ… Thế còn “người đó”… Vẫn nguyên si à… Tiến thêm được bước nào không…
Nó lắc đầu cười buồn…
- Không… Bảo đợi ra trường vì sợ tôi nông nổi… Nghĩ cũng chán, khéo khi không được…
- Ui… Không cái con c*c… Như tôi là một được hai không… Nửa vời thế ghét vãi…
Nó cười cười… Thằng này đi làm rồi mà chả thay đổi, vẫn khoái chửi bậy… Nhưng cái từ “công tử” thì chắc vứt đi được rồi…
- Haha… Thế đi làm vẫn chửi bậy thế hả…?
- Ừ… Toàn với nước ngoài nó có hiểu gì đâu… Có một số đứa biết thôi… Nhưng đa số nói gì tụi nó cũng gật… Kể cả vừa cười vừa nói ” Đ*t mẹ con ch*” Tụi nó cũng vỗ vai cười khánh khách… Haha…
Hai thằng cười ầm ỹ quán… Cái nhíu mày của khách chẳng con quan trọng ở giờ phút này…
- Mà ông xem thế nào đi chứ… Để không thế thằng khác nẫng mất đấy…
- Thì đang cố… Thế còn ông nữa… Hai mấy rồi còn gì… Tìm mục tiêu đi là vừa…
- Ông biết là tại sao mà… Giống ông thôi…
- Ừ… Nhưng giờ tôi hết rồi…
- Vốn dĩ ông đã nhiều mục tiêu nên dễ… Với lại tôi không máu lạnh như ông được…
- Đã từng… Hè…
- À… Quên quà nè… Mang về tặng nó… Cái này con gái thích lắm đấy…
Thằng Tuấn đặt lên bàn hộp socola… Món này trước ăn vài lần chả ngon tẹo nào… Đắng ơi là đắng… Chỉ có loại cô dâu chú rể 2nghìn một gói là ngon thôi =.=… Lại nhớ…
- Mẹ… Của Tàu đấy… Ăn làm gì… Đắng…
- Tàu cái cứt… Hàng Bỉ 100% nhé… Đắng mới là socola xịn… Nhưng loại này không đắng…
- Ủa thế nó là loại đểu à…?
- Không phải nhưng cái này khác… Yên tâm không đểu đâu mà lo… Bảo quản mãi mới được mang về cho còn chê… Ông đòi lại bây giờ…
- Hehe… Đùa chút, cảm ơn nhé…
Hai thằng dốt chả hiểu gì về socola lại đi tranh luận… Nhưng nó nhớ rằng món này… “Người đó”, thích ăn lắm…
- “Em thích sự ngọt ngào…”
Nghĩ ngợi nhiều lại có thêm động lực… Ừ thì cố lên là sẽ thành công mà…
- Ông biết tại sao tôi quý ông không…?
Thằng Tuấn hỏi…
- À không…
Cũng thấy ngỡ ngàng chút… Hai thằng học chung lớp rồi thân nhau tình cờ, tại sao không phải thằng khác mà lại là nó nhỉ… Chỉ biết thằng Tuấn rất tốt thôi…
- Nói ra sợ ông không tin… Nhưng ngay từ lúc gặp ông, tôi đã thấy giật mình… Ông giống người anh đã mất của tôi… Tôi không có ý gì đâu… Nhưng thật sự, kiểu nói chuyện, khuôn mặt, tính cách… Như đúc… Chỉ có điều, anh ấy là một tên sát gái… Ai cũng cặp được… Còn ông thì lại là tên nhát… Gặp gái nào cũng sợ… Haha… Và anh ấy rất quí tôi, hồi cấp 3 đó… Toàn đi đánh nhau thôi… Anh ấy là đại ca, tôi chỉ đứng sau anh ấy… Có việc gì anh ấy toàn chịu lỗi hết, tôi cùng anh em đều nể phục
nhưng đời đen đủi, vì gia cảnh nghèo nàn… Nên anh ở nhà đi làm mặc cho tụi tôi giúp đỡ, anh đều không nhận chỉ biết cảm ơn… Ông biết không, lúc đó mới lớp 11 anh ấy đã đi nhặt đá rồi… Trời hôm đó mưa, đá lở… Anh bị đè nát toàn bộ phần xương… Khi gỡ được đá ra thì anh chỉ còn thoi thóp, luck đó chỉ có chúng tôi…” Sống tốt nhé mấy đứa… Gia đình… Anh…” Anh ấy không nói được nốt câu ông ạ…
Thằng Tuấn Nói mà giọng run run… Nó lặng người vì câu chuyện… Nó hiểu cảm giác mất đi người thân… Là như thế nào… Người con gái đó lại trở về… Chị cũng rời xa nó… Nhưng theo một cách đau đớn hơn đó là… Tự sát…
- Hề… Trước còn hay gọi anh ấy là đại ca, giờ thấy ông giống nên cũng hay gọi… Tuy không phải là anh em ruột nhưng tôi cũng coi anh ấy là anh em ruột của mình… Buồn nhỉ…
- Ừ… Tôi hiểu…
Câu chuyện vẫn ám ảnh nó một thời gian dài…
- Trùng hợp là anh ấy cũng tên Minh… Tạ Quang Minh… Hề…
Một lần nữa giật mình… Đúng là kì lạ thật…
- Thôi kể vậy mà buồn quá… Về nhé…
- Ừ…
- Cố lên, em ủng hộ đại ca… Mau hốt đại tẩu nhanh nhanh chút… Thèm cỗ lắm rồi…hehe…
- haha… Chú cứ đợi đi…
Lâu rồi… Giờ đem ra ngẫm lại cũng buồn buồn… Thằng bạn nó mới đây lại đi … À mà hôm ý mang về ” người đó” cười tít mắt… VỪa cắn một miếng thì nhè ra bắt đền nó vì đắng… Bố thằng xỏ lá…=.=…
Chap 95:
Sáng hôm sau ngủ dậy, là do cô ta đánh thức… Lúc đầu cũng hoảng lắm… Nhưng nhớ lại mọi chuyện tối qua thì mới định thần được…
- Nè… Sinh viên hôm nay phải đi học không?
- Không…chủ nhật mà…
- Ừ thế thì về đi tui ngủ lúc nữa…
Chả biết moi đâu cái điện thoại của nó, rồi ném trả… Vẫn biết tối qua không làm gì, nhưng sao vẫn thấy lo lắng sợ em biết được sẽ hiểu lầm… Thành ra nó càng mong đi khỏi đây… Tiền đủ rồi, ừ vậy thôi chắc không làm xe ôm nữa… Nó muốn chào tạm biệt cô ta…
- Ừ thế… Chào nhé…
- Ừ về đi còn gì… Bộ còn muốn gì nữa…?
Thấy thái độ lúng túng của nó cô ta ngạc nhiên…
- Vâng… Nhưng tôi không làm xe ôm nữa… Nên tối nay tôi không ra nữa đâu…
Có vẻ khôn lỏi nhưng đầu nó lúc này bất chấp, kệ chỉ giờ đã xong… Nếu chẳng may em bắt gặp thì biết làm sao…Tự dung thấy mình như thằng khốn nạn vậy…
- Sao lại thế…?
- Tôi có đủ tiền mua quà rồi…
- Chán nhỉ… Hay nốt tối nay được không?
- Đông rét thế này chị đi taxi cho ấm… Đi xe ôm làm gì, trước chị có cần đâu?
- À… Lúc đầu cũng có định đi đâu nhưng hôm ý vội quá… Cơ mà đi xong mới biết gặp được thằng xe ôm dễ lợi dụng haha…
Méo cả mặt… Ăn nói sỗ sàng thế không biết… Nhưng có cảm giác cô ta là người tốt nên nó cũng gật, dù sao thì mang ơn cô ta nhiều mà…
- Cảm ơn… Giờ anh về đi, không phải làm gì… Tôi nói với con bé dưới kia rồi…
- Ừm…
…
Trời đông HN luôn mang cho con người ta một cảm giác lạc lõng buồn man mát… Riêng nó thì chả bao giờ hiểu cảm xúc mình như thế nào, buồn quá ngồi cười, buồn quá cũng có lúc ngồi khóc… Chẳng ra đâu vào đâu… Ngẫm lại mọi chuyện thì thấy…sợ… Nó chẳng bao giờ thay đổi gì… Chỉ nhút nhát và khó diễn giải cảm xúc của mình… Thứ mà luôn rối bời bởi những hành động thiếu suy nghĩ của nó… Coi như là một bài học, coi như là một trải nghiệm đời xe ôm… Nhưng liệu người ta nhìn vào có hiểu cho… Chỉ vì một người con gái nó đã nỗ lực rất nhiều, đã từ bỏ rất nhiều… Kể cả sự kiêu ngạo, vẻ lạnh lùng tự tạo dựng lâu nay. Trời đông xám xịt u buồn… Gạt bỏ mọi cảm xúc dằn vặt lo lắng… Nó đi mua quà…...