↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Lúc nãy… Chị trả thừa tiền nè…- Nó chìa ra mớ tiền lẻ lúc nãy đổi được, cô ta bật cười khanh khách…
- Haha… Lần đầu tiên tôi thấy một người chê tiền đấy… Nhất là xe ôm, bộ mới làm hả?
- Ừ…
- Thảo nào anh thật thà thế… Nhưng đừng bao giờ đưa lại tôi tiền mà tôi đã bỏ ra… Với tôi như thế là sỉ nhục…- Cô ta đanh giọng, đánh đôi mắt với hai dòng kẻ đen xì sắc lạnh sang phía nó… Giật cả mình…
- Haha… Nhát gái thế… Chắc là công tử bột bỏ nhà đi hả…?
- Tôi là sinh viên…
- Vậy à… Thú vị đấy… À đi ăn với tôi không?
- Ăn gì giờ này…?
- Ăn đêm… Ngốc quá trời, chưa đi bao giờ à…?
- Vài lần thôi…
- Anh có vẻ ít nói nhỉ…? Đi nào…
Cô ta ngồi lên xe bắt nó cài mũ bảo hiểm… Rồi bảo nó đến một quán ăn nhẹ trên đường LH…
Nhìn đồ ăn bốc hơi nghi ngút mà nó ngần ngại… Cô ta gọi một đống ra…hix, đói nhưng làm gì có tiền…
- Ăn đi… Nhìn gì nữa…!
- Nhưng…
- Không hợp khẩu vị à… Kêu món khác nhé… con trai kén như gái đẻ thế…?
- Không phải…
- Thế thì ăn với tui cho vui… Đang đói anh cứ nhìn thế ăn mất ngon…
- Ừ…ừ…
Nó cầm miếng bánh cắn nhỏ nhỏ… Cô ta thì cứ tì tì, cứ hết món này đến món khác… Bằng tay… Tự nhiên thế này hết cả phần người khác rồi còn gì nữa mà mất tự nhiên…
- Sao tự nhiên anh lại làm xe ôm… Hay làm từ lâu rồi…?
Cô ta hỏi… Nó cười hiền…
- Tôi muốn mua một món quà sinh nhật… Nhưng bị mất tiền… Hi, xui quá…
Nhồm nhoàm nhai mắt không rời mấy cái đĩa, cô ta nói…
- Người yêu hả…?
- Ừ… Sao chị biết…?
- Loại con trai vẫn còn nghĩ cuộc đời như câu chuyện cổ tích giống anh thì chỉ có tặng người yêu thôi…haha…- Giọng cô ta có vẻ chua chát giống người từng trải và tỏ ra sành đời… Nó im lặng…
- Nhưng lãng mạn đấy… Cô gái đó hạnh phúc thật…
- Cảm ơn…
- Thôi về… Đèo tôi tiếp nhé anh xe ôm?
- Vâng… Đoạn cũ đó hả…?
- Ừ…Tôi mời…
…
Đến cổng ngôi nhà to lớn, nó còn thấy chiếc ôtô trong sân…
- Nè cầm về mua quà cho bạn gái đi nhé… Hai người hạnh phúc…
Cô ta đưa nó tiền rồi đóng sập cánh cửa vào… Thế là thừa nhiều lắm rồi… Mọi việc xảy ra quá nhanh, nó chẳng kịp hiểu… Một tối, một trận đòn, một tối một cô gái, đủ tiền mua quà cho em… Lúc này cũng chả thèm để ý nhiều, cô ta đưa mình cứ nhận, đã nghèo thì kệ cái lòng tự tôn, cứ mặt dày lên mà sống miễn không làm điều gì thất đức là được, sau trận đòn hôm qua nó cũng hiểu ra khá nhiều thứ… Nó vẫn đứng tẩn ngẩn nhìn tờ tiền to và đống tiền lẻ nắm chặt trong lòng bàn tay… Nước mắt nhỏ xuống… Bên kia cánh cửa…
- Tôi sẽ tin anh tên ngốc chê tiền… Vì loại con trai như anh giờ chết hết rồi… tuỳ anh hiểu sao, nhưng mai nhé… Về ngủ đi…
Quay sẽ về… Lặng lẽ cất tiền đi… Hết một ngày nữa HN… bởi những dòng suy nghĩ dài… Buồn và đau.
Chap 94:
Ngày thứ ba xe ôm… Sáng sớm thức dậy, người vẫn ê ẩm… Những vết rách thịt vì ăn mũi giày ứa máu do không được băng cẩn thận… Nó ngu mấy cái khoản sơ cứu mà… Mùa đông rét, những vết thương cứ thế buốt dần lên… Nó mệt nhoài, hôm nay lại trốn học… Mua bánh mì với nước lọc về nhai cho qua bữa… Tuy tiền vẫn đấy nhưng cũng không dám tiêu… Trời bên ngoài mưa phùn ảm đạm… Em gọi…
- ” Alo…?
- Anh ơi… Anh thi xong chưa, em nhớ anh lắm… Anh qua với em đi…-
Tiếng nói tha thiết và xé ruột, nhưng nó vẫn cứ cứng đầu, để mong chờ một điều gì đó từ ngày sinh nhật sắp tới của em…
- Anh chưa, đợi vài hôm nữa… Anh qua nhé, giờ anh đang trong lớp…
- Nhưng… Thôi để tối em qua anh được không?
- Em không phải qua đâu… Trời rét lắm, anh hứa vài hôm nữa sẽ qua mà…
- Nhưng… Nhưng anh Ơi…!
- Thế nhé…!
Nó cụp máy… Thấy buồn buồn và chạnh lòng… Nhưng không sao, vài hôm nữa thôi là em sẽ có một sự bất ngờ mà… Lại vùi chăn vào ngủ…
…
Chiều sang quán… Chị hỏi sao đeo khẩu trang… Nó bảo bị ho… Nên chị không nói gì nữa… Trời mưa nặng hạt… Kiss the rain vang lên hợp với tâm trạng của nó, buồn man mác, hoà quyện với tiếng mưa… Cứ thanh thoát nhẹ nhàng… Chỉ nhớ chị nói một câu…
- Nhóc đừng thể hiện tâm trạng mình như thế, bài này buồn quá nhóc à…
…
Đêm… Chiếc xe máy được dịp hoạt động, trời rét căm căm, nó lái xe đi ra chỗ hôm qua cô ta gọi nó, người run rẩy… Thơ thẩn ngắm ngọn đèn đường mờ nước cùng những con người sánh đôi trên hè phố, tay đan vào nhau… Khăn chung một màu… Nó chợt nghĩ đến em… Em với nó cũng sẽ có cơ hội như vậy thôi…
- Hù…!!
Giọng nói trầm trầm quen quen vòng tay ôm cổ nó nhưng không cảm giác… Cô ta đến…
- Không giật mình à…? Anh cũng giỏi đấy nhỉ…?
- Ừ… Thôi bỏ tay ra giùm…
- Chưa thằng nào dám nói với tôi như thế đâu nhé…?
- Mà anh làm tôi ngạc nhiên đấy… Sao có tiền vẫn chưa ở nhà với người yêu đi…?
- Chị trả thừa tiền…
- Haha… Thế hóa ra anh không như tôi nghĩ nhỉ… Thôi đưa tôi đến nơi tối qua đi…
- Ừ… Nè mũ nè…
- Đội vào cài giùm cái quai đi… Chìa gì nữa…
- Vâng…
…
Vẫn là quán Bar đó… Hôm nay cô ta có vẻ vui, lại còn nói nhiều thứ vô duyên dễ sợ… Đúng là dân chơi… Nhưng nó cảm giác, phía sau cái vẻ ngoài mạnh mẽ kia cũng chỉ là một cô gái, cô ta giống em… Có thể số phận thì bất hạnh hơn chút…
- Tôi cứ nghĩ anh cầm tiền xong không đến nữa cơ…haha, đúng là hiếm có đấy…
- Ừ…
- Mà anh tên gì…?
- Minh…
- Hay nhỉ… Tôi tên Ngọc… Ghép lại là ra tên đẹp đấy…
- Ừ…
- Nói gì cũng ừ vậy… Anh bị sao thế… Vậy mà cũng có người yêu cho được…
- Ừ…
Cô ta thở dài… Chắc cách ăn nói của nó chán lắm… Đến nơi… Trời bắt đầu mưa phùn tiếp…
- Anh đợi tôi như hôm qua được không…? Nếu không thì về trước cũng được…
- Cứ vô đi…
Cô ta đi vào, cái dáng đi kiêu hãnh mà nó nhìn từ đằng sau… Một bộ đầm dài đến gót, cổ mang một chiếc khăn dày cũng dài không kém… Tay cầm chiếc bóp. Sành điệu thật… Trái ngược hẳn với nó. Đúng là thế giới người giàu và người nghèo khác nhau một trời một vực mà lại… Riêng cô ta thì thuộc loại ném tiền qua cửa sổ rồi…
…
Hai tiếng trôi qua, bụng đói meo… Cô ta cũng ngật ngưỡng bước ra… Người nồng mùi rượu… Chắc say… Nó chạy lại đỡ…
- Hềhề Vẫn đợi… Hức… Chị à tên ngốc…hức… Ợ… Mưa thế này vẫn đợi… Hức… Làm chị đây ngạc nhiên đấy…hức…hức… Thôi… Về…hềhề…
Gớm quá đi… Cô ta là con gái mà rượu say be bét thế này… Đáng sợ thật… Ngồi trên lưng cứ tựa vào người nó… Ợ… Đi được một lúc thì… Thấy có biến rồi… Đỗ xe lại, y như rằng… Cô ta chạy đến cửa nhà người ta…=.=…
- Oẹ… Oẹ…!!hừ… Hừ… Oẹ…!!
Hên, bị một lần nên biến trước… Chuẩn bị nôn thì thường rùng mình một cái… Tý thì bị nôn vào áo rồi… Phù… Nhưng khổ cho nhà kia quá… Sáng dậy thấy một “bãi” trước cửa… Xong cô ta bước loạng về gần nó… Chắc đỡ rồi…...