XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Bọn nó đều hiểu rằng bé Ti chính là nguồn động viên, nguồn an ủi duy nhất của thầy. Giờ sức mạnh ấy đã rời xa, thầy sẽ làm sao để bước tiếp…?
- Để con đi chuẩn bị…
- Không cần đâu! thầy ngăn Kiên.
Thầy biết Kiên đang định đi chuẩn bị tang lễ nên đã ngăn lại
- Tâm nguyện cuối cùng của bé Ti là được trở về với cát bụi, nó muốn theo làn gió đi khắp bốn phương, đến những nơi nó chưa được đến để bù lại những tháng ngày nó phải nằm một chỗ điều trị. Bé Ti muốn được hỏatáng. thầy khó nhọc nhắc lại tâm nguyện của bé Ti. – Mọi chuyện còn lại để thầy lo được rồi, các con về đi muộn lắm rồi kẻo ba mẹ lại lo lắng.
- Bọn con không về đâu!
- Đúng!
- Con cũng vậy!…đứa nào cũng không chịu về.
- ĐÃ BẢO LÀ VỀ HẾT ĐI MÀ! thầy gắt lớn.
Đứa nào cũng im bặt, hẳn bọn nó hiểu tâm trạng của thầy lúc này. Cuối cùng bọn nó cũng chịu ra về.
- Hức…huhu…huhuhuhu…đợi bọn nó ra về hẳn thầy mới bật lên khóc, đôi vai rung bật lên từng hồi.
- Lần đầu tiên tía khóc như thế! Chắc tía đau lắm phải không? cô để bọn nó về hết đứng lại núp sau bức tường nhìn thầy.
- Cậu nghĩ có thể không đau được sao? cậu nói.
- Hợ…cô giật mình khi thấy cậu.
- Định đứng đây mãi ah? cậu hỏi.
- Chứ biết làm gì bây giờ? Tía muốn một mình mà!
- Đã bảo cô là nhỏ ngốc mà. cậu lắc đầu.
Nói rồi cậu bước nhẹ đến cạnh thầy Khánh, cậu ngồi xuống ngả lưng ra dựa đầu vào tường.
Thấy có người ngồi cạnh mình thầy dần kìm lại cảm xúc, nhìn qua người ấy. Thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu vì thầy đã gắt lên thế mà còn có đứa ở lại với thầy.
Lại thêm một người nữa xuất hiện, cô cũng ngồi xuống cạnh thầy và dựa đầu vào tường như cậu. Hai cô cậu khẽ xoay đầu qua nhìn nhau rồi cười nhẹ.
Thầy Khánh cũng bắt đầu thả lỏng người ngả lưng ra ghế và dựa đầu vào tường như hai người.
- Sao hai đứa chưa về? thầy hỏi.
- Vì tía còn ở đây! cô trả lời.
- Cả bé Ti nữa! cậu tiếp.
- Con bé rất ngoan, rất biết nghĩ cho người khác…Giường như nó đoán được trước chuyện gì sẽ xảy ra, nó dặn tía rất nhiều điều về sau này. Bé Ti còn nói cả những điều trước giờ chưa bao giờ nói tới, từ tâm nguyện, ước muốn, những điều nó thích hay không thích, về cả thế giới bên kia…Tía còn gắt lên mắng nó không được nói gở, nhưng nó vẫn cười. Nó bắt thầy sửa soạn cho thật đẹp và chụp một tấm hình nữa…thầy nghẹn ngào, từ khóe mắt một dòng suối nhỏ chảy xuống. – Bé Ti nói phải đặt tấm ảnh đó làm ảnh “đại diện” cho con. Và bây giờ thì…thầy chống tay lên đùi, đan hai tay vào nhau.
- Em ấy rất lạc quan, quả là một cô bé mạnh mẽ! cô nói.
- Còn một điều ước nó mong mỏi đã lâu mà chưa kịp thực hiện.
- Là gì hả tía? cậu hỏi.
- Được đứng trên sân khấu, được mọi người trao tặng những tràng pháo tay.
- Em muốn được làm ca sĩ ạ?
- Không!
- Vậy…
- Nó muốn là nữ sinh thanh lịch và duyên dáng nhất, hơn bất cứ ai trên đời này. Nó mong lắm được một lần bước lên sân khấu ấy nhưng giờ thì hết rồi.
- Có phải vì thế mà tía dành bằng được quyền dự thi cho bọn con không? cậu hỏi.
Thầy gật đầu
- Tía thật ích kỉ phải không? Tía xin lỗi!
- Không! Tía làm vậy là đúng! Nếu là con con nhất định cũng làm vậy. cô đáp.
- Ta muốn nhờ hai đứa một việc được không?
- Vâng! hai người đáp.
- Hãy giúp tía thực hiện ước mơ của nó được không? thầy nhíu mày.
- Dạ…con…chuyện này…hai người ngập ngừng.
- Lớp mình còn nhiều người xứng đáng mà tía! Như Kiên, Quỳnh, …con nghĩ mình không xứng đáng! cậu trả lời.
- Nhưng tía tin vào sức mạnh của hai đứa là rất xứng đáng! Các bạn ấy cũng rất tốt nhưng để đấu với các thí sinh khác thì chưa đủ.
- Nhưng…
- Nếu hai đứa thấy không được thì thôi vậy! thầy hơi thất vọng.
- …
- …
- Không! Con sẽ làm! cậu nói.
- Thật chứ? thầy cầm tay cậu.
- Con…con cũng vậy! cô nở nụ cười.
- Cám ơn! Cám ơn các con!
- Tía đừng nói thế! Còn vì danh dự của cả nhà D3 mình nữa mà. cô cầm tay thầy.
Thầy Khánh cười trong nước mắt- giọt nước mắt có phần đắng nghét nhưng đầy mãn nguyện trong thầy.
======
- Sao cậu không nói gì? cậu khẽ hỏi cô.
Cô ngồi sau xe để cậu chở suốt một quãng đường cũng gọi là dài vậy mà cô không hề mở miệng nói lời nào. Thấy hơi lo lo cho cô nên cậu hỏi.
- Tôi biết nói gì đây? cô trả lời với giọng buồn thiu.
- Sao cậu không khóc đi? Tôi thấy chỉ có mình cậu trong mini family (gia đình nhỏ) này là giữ được bình tĩnh đến lúc này đấy! Mà lại còn là con gái nữa.
- Sao cậu biết tôi không khóc?
- Cậu khóc mà nước mắt không nhỏ lấy một giọt ah?
- Chỉ là…nó không rớt được thôi.
- Tôi không hiểu.
- Tôi bị tắc tuyến lệ.
“Kít” cậu thắng gấp xe.
- Tắc tuyến lệ?
- Ưhm!
- Tại sao?
- Khóc quá nhiều, haizzz chả thế mà tôi đeo danh đá cuội ngần mấy năm trời sao. cô cười nhạt.
Cậu tiếp tục đạp xe lại
- Tôi cho cậu mượn đấy!
- Mượn gì? cô hỏi.
- Tấm lưng.
Cô nhìn lên lưng cậu
- Làm gì?
- Tùy sử dụng!
- …
- Cậu cho tôi mượn bờ vai giờ tôi sẽ tặng cậu tấm lưng này, muốn làm gì với nó thì tùy! cậu nói.
- Lưng của cậu tặng tôi thế nào, khùng.
- Tôi đã bảo là tặng rồi mà, sử dụng nhanh không tôi đổi ý đó.
Bỗng…cậu thấy có thứ gì đó ấm ấm từ sau lưng mình *Nhỏ đang…!* cậu nở nhẹ nụ cười.
Cô tựa đầu vào lưng cậu, nhắm nghiền mắt mắt lại.
Cứ thế hai người đi qua từng dãy nhà, từng con hẻm trên phố, chỉ mong…con đường này cứ thế dài mãi dài mãi…
+=+=+=+
Sáng hôm sau, tại trường học
- Ủa bọn này điên ah? h/s1
- Xời chắc là định thích chơi trội đây mà. h/s2
- Hay là biểu tình đòi cái gì nữa đây? h/s3
- …vân vân và vân vân…đó là những lời bàn ra tán vào của các học sinh trong trường khi nhìn thấy bọn nó.
Không hẹn mà cùng, không ai biết vì sao đứa nào trong lớp cũng mặc đồ đen chỉ chừa ra duy nhất chiếc áo đồng phục là màu trắng, từ quần, áo khoác, kẹp tóc, nơ, đến dày dép cũng đen. Thật không thể tin nổi, đứa nào nhìn thấy nhau cũng ngạc nhiên nhưng rồi cũng phì cười.
- Công nhận anh em mình hiểu ý nhau ghê! Hi dù không còn lòng dạ để cười thật lớn nhưng bọn nó vẫn thấy vui vui khi cả lớp đồng lòng như vậy.
- A Bảo, Na! một đứa reo lên khi thấy hai người tới.
Hai người bước vào lớp tròn mắt nhìn bọn nó rồi nhìn lại mình.
- Sao bọn mày…cô ngạc nhiên.
- Công nhận anh em mình nhất chí đồng tâm hết sức. Phải cám ơn bé Ti nhiều lắm vì đã tạo cơ hội cho anh em mình được thấy nhau thế này chứ nhỉ? Kiên nói.
- Để kỉ niệm ngày này mình chụp một tấm hình gia đình đi! Phát Xêkô nêu ý kiến.
- Đúng đấy! bọn nó tán thành.
- Đúng gì mà đúng? Gia đình mà người thiếu người hụt thế này hả? cậu nói.
- Mày…cái thằng…chỉ được cái…nói chuẩn! Hoàng Lâm bật ngón tay cái về cậu.
- Tao chắc là ai cũng đang nghĩ như tao đúng không? cô khoanh tay trước ngực nói với bọn nó.
- Còn phải hỏi, làm luôn đi! cậu nói rồi đút tay vào túi quần đi trước.
Nối theo là tất cả bọn nó và cô.
Đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, mà quỷ thì chưa ai thấy, ma thì có hay không đang còn là một dấu chấm hỏi, còn tuổi học trò chúng mình đã được xác định vậy nhất không nhì không còn lại học trò thì cầm chắc “giành cup vô địch” còn gì.
Thực ra đứa nào cũng chuẩn bị sẵn từ nhà là hôm nay sẽ cúp tiết để đến tiễn bé Ti, mặc dù không đứa nào nói với đứa nào câu gì nhưng cuối cùng cả lớp chúng nó lại nghĩ giống nhau thế....
« Trước1...4344454647...124Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ