Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Còn anh thì sao? Đã quàng khăn cổ cho cô nào chưa?
- Anh vẫn đang đợi một người.
- Thật sao? Ý cô ấy thế nào?
- Em cũng biết cô ấy đấy!
- Em cũng biết ạ? Ai vậy anh?
- Em thật sự không biết người ấy là ai sao?
*Ý anh là…Em xin lỗi Huy ah! Nhưng em thương anh Tuấn nhiều lắm!* chị nhủ thầm trong tim.
- Thôi cũng trễ giờ làm việc rồi, em xin nghỉ có 2 tiếng thôi, giò chỉ còn 30’ nữa là hết em phải đi đây! Gặp anh sau. chị đứng dậy cúi đầu chào Huy.
- Để anh đưa em đi!
- Cám ơn anh! Em đi xe tới mà, chào anh!
- Ưhm! Chào em, đi cẩn thận nhé!
Huy lặng nhìn từ phía sau Trâm Anh, cứ thế cho đến khi chị lên xe và đi hẳn.
- Em không biết hay không muốn biết hả Trâm Anh? Em thật nhẫn tâm với anh.
oooooooo
Chiều tan trường
Hai cô cậu bước khỏi lớp mà đầu óc đang “phiêu du” nơi nào không hay.
- Ớ Bảo! Hoàng Lâm gọi. – Bữa nay mày đi bộ cùng nhỏ Na hả?
Không trả lời Bảo vẫn đi.
- Bảo! Hoàng Lâm chạy lại vỗ vai cậu.
- Hở? lúc này cậu mới giật mình tỉnh giấc.
- Làm gì mà như thằng cõi trên vậy?
- Ờm…không có gì. Mà mày kêu tao có gì không?
- Haizzz bó tay chấm cẳng với mày luôn, tao hỏi mày bộ nay mày thả bộ cùng Na hả?
- Không!
- Ô vậy mày đi bằng gì đến đây?
- Xe đạp.
- Vậy xe mày đâu?
Cậu “nai tơ” nhìn quanh mình
- Ờ nhỉ, tao quên chưa lấy. cậu gãi đầu.
- Chậc chậc…Hoàng Lâm lắc đầu chịu thua.
*Sao lại là chị ấy nhỉ…? Chậc sao chị Trâm Anh không nói mình biết trước chứ? Bộ chị ấy từng là nữ sinh thanh lịch thật sao? cô vừa đi vừa tự hỏi vu vơ.
- Về không nhỏ? cậu thắng xe lại hỏi cô.
- Ờ có, xe chùa ngu gì không đi. cô leo lên sau xe cậu ngồi luôn. – Mà này!
- Gì?
- Cậu cũng quen hai anh chị lúc nãy ah?
- Có gì không?
- Thì tôi thấy cậu có chút ngỡ ngàng giống tôi.
- Ưhm!
- Vậy là cậu quen thật sao?
- Ưhm! Nhưng một người thôi.
- Tôi cũng thế! Cậu quen ai trong hai người đó?
- Anh Gia Huy.
- Ra thế, mà tôi thấy tên hai người cũng giống nhau thật đấy, cả ngoại hình cũng giống luôn. Nhưng cậu…chậc thua anh Huy xa.
Dù đã nghe nhiều người nói nên chai lì luôn rồi nhưng sao giờ nghe cô nói cậu lại thấy lòng cồn cào, bức xúc đến thế.
- Kệ tôi! cậu gắt.
- Xời…dỗi nữa chứ, mà này cậu với anh Huy có quan hệ gì không?
- Anh trai. cậu nói cụt lủn.
- Hả? Ai?
- Hừ…anh Huy- Gia Huy- Hoàng Gia Huy là anh trai tôi được chưa?
- Thật thật…thật ah?
- …
- Thảo nào tôi thấy quen thế, hè.
- Còn chị…gì gì đó…?
- Tên chị ấy là Trâm Anh- Vũ Trâm Anh chứ không phải là gì gì đó biết chưa?
- Dạ vâng ạaaaaa!
- Ngoan lắm! hàhà cô vuốt tóc sau gáy cậu.
- Nhột! cậu cười to, tay lái còn loạng choạng nữa.
- Tha cho kưng đấy! he
- Sao cậu biết chị ấy? cậu hỏi.
- …
- Sao cậu không nói gì?
- …
“Kíttt” cậu thắng xe gấp.
- Cậu không khỏe ah? cậu lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt cô không tốt.
- Không! cô lắc đầu.
- Còn nói không. cậu mắng. – Vào đây nghỉ chút đi! cậu nói cô vào ghế đá cạnh đó ngồi rồi dắt xe vào lề đường.
Cũng may là dọc đường đi thường có mấy chiếc ghế đá chứ không thì phải ngồi bờ ngồi bụi mất.
- Chắc do nắng gắt quá đây mà, đấy lần trước tôi bảo đội mũ vào đi học mà sao không đội hả? Nghe lời tôi thì có sao đâu. cậu mắng cô xối xả.
- …cô vẫn không nói gì.
Nhìn cô như thế cậu không chịu nổi đành chạy đi mua nước cho cô.
*Em đã nói không nhớ không buồn vì anh nữa nhưng sao cứ thấy chị Trâm Anh thui thủi em lại thấy trách bản thân quá, khi ấy lại càng nhớ anh da diết, ông anh trai đáng ghét kia! Anh đang ở đâu hả anh Tuấn??? Mỗi khi có người hỏi em về mối quan hệ giữa em và chị ấy em biết trả lời sao đây anh hai…?* cô không kìm nổi cảm xúc.

Cậuchạy vội vào một hàng tạp hóa gần đó, tìm một loại nước cho cô.
Cầm chai nước khoáng lên định lấy lại nghĩ bụng *Nước này có đủ mát không…?*
Bỏ chai nước xuống, cậu chạy vào mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng đã được ướp lạnh:
- Haizzz cái này thì sao đủ dinh dưỡng chứ, nhìn người gì đâu mà ốm nhom ốm nhách.
Lại thấy không được, cậu nhấc chai Sting bên cạnh lên:
- Chậc nhỏ đang cảm nắng uống cái này vào lỡ đau họng thì gay to…lại còn có ga nữa…

- Cái này thì…không được.

- Không được.

- Không được.
Mua có chai nước thôi cũng khó khăn quá đi mà, cứ cầm hết hết chai này đến chai nọ lên mà mãi vẫn không được. Cô bán hàng được dịp ngắm trai đẹp miễn phí nên cứ mê tít nhưng thấy cậu cứ chạy đi chạy lại mà đến chóng cả mặt.
- Anh gì đẹp trai ơi!
- Dạ? chị gọi em ạ?
- Ưhm! Anh có cần em giúp gì không ạ?
- Không! Cám ơn. Ah có đấy.
- Anh nói đi ạ?
- Chị có biết loại nước nào có nhiều dinh dưỡng mà là loại con gái uống được không?
- …anh anh có người yêu rồi sao?
- Chị ơi em đang gấp.
- Đây! cô nhân viên cầm chai sữa trái cây Nutri có sẵn trong tay đưa cho cậu.
- Cám ơn chị! cậu đưa tiền rồi co dò chạy một mạch.
- Người gì đâu mà vô tâm hà, gái đẹp đứng đây mà còn…hứ.

- Hộc hộc…cậu với tốc độ hỏa tiễn chạy về.
- Cậu đi đâu vậy? cô hỏi.
Cậu cầm chai nước đưa cho cô
- Cho tôi ak?
Gật
- Cám ơn! cô nhận lấy. – Uầy ngon thế! Cậu uống không?
Cô mở nắp uống một ngụm rồi đưa mời cậu.
Cậu nhận lấy và tu một hơi hết hơn nửa chai, cô vội cản lại:
- Thôi thôi! Đừng có uống hết một mạch vậy chứ, cho tôi nữa nào. cô đánh nhẹ vai cậu.
Cậu xực nhớ liền thôi ngay, tại mệt + khát nên…cũng thông cảm được nhỉ…?
- Cậu chạy đi chỉ mua mỗi chai nước này thôi ak?
- Ưhm!
- Thật là…cậu rảnh quá nhỉ?
- Cậu có vẻ khỏe hơn rồi nhẩy? Còn ăn hiếp tôi được là tôi biết cậu đang còn sống rồi.
- Tôi ăn hiếp cậu bao giờ chứ?
- Tốn hơi đi mua chai nước cho cậu. cậu lầm bầm.
- Có ai bảo cậu đi đâu mà than với vãn? cô mắng.
*Đúng là nhỏ ngốc xít mà! Tôi đi vì cậu chứ ai mà còn hỏi…hứ* cậu tủi thân.
- Thôi về nào! cô đứng dậy, kéo tay cậu.
- Thì về!
Cậu không còn hỏi về chị Trâm Anh được nữa, mà đúng hơn là không còn bụng dạ mà nghĩ tới chuyện gì ngoài cô nữa. Với cậu bây giờ không có gì quan trọng hơn cô nữa.
0
+++++++++
Sáng hôm sau
- Na Na! cậu gọi cửa nhà cô.
- Mới 6h30’ sao ổng qua sớm vậy trời? Chắc mình nghe lầm. đúng lúc cô vừa bước ra từ WC.
- Trần Na Na! cậu bực mình gọi to.
Cô vội chạy ra ban công xem tình hình ra sao.
- Hơ cậu ta thật kìa. cô phi thật nhanh xuống mở cổng cho cậu
- Làm gì mà tôi gọi hoài không nghe hả Trần Na Na?
- Y…gọi cả tên cúng cơm của tôi nữa cơ đấy! Thôi biết rồi, cho tui xin lỗi mà! Hềhề.
- Bỏ qua cho cậu lần này đấy!
Lòng cậu nhão luôn rồi bụng dạ đâu mà giận cô nữa chứ.
- Nay qua sớm có gì hông?
- Đi học chứ làm gì?
- Đi học?
- Ưhm!
Cô đưa tay lên trán cậu kiểm tra độ nóng- lạnh.
- Gì vậy? cậu hỏi.
- Bình thường, sao tự nhiên rủ tui đi học sớm vậy?
- Nhiều chuyện, định cho khách đứng ngoài đường thế này ah?
- Xời…mời.
- Cám ơn. cậu đút tay vào túi ung dung đi vào.
- Ủa con xe của cậu đâu? cô đóng cổng không thấy xe cậu liền chạy theo hỏi.
- Bán rồi!
- HẢ???
- Có gì mà cậu ngạc nhiên vậy? Ngậm miệng lại đi ruồi bay qua kìa!
- Sao lại bán?
- Không thích đi nữa thì bán, có vậy cũng hỏi. Vào chuẩn bị nhanh lên rồi còn đi học, cậu có thời gian 3’ để chuẩn bị nếu không tôi phi lên phòng luôn thì ráng mà chịu.
- Cậu…
- Còn 2’57”
Cô vẫn đứng trừng mắt nhìn cậu
- 2’55”…2’50”…...
« Trước1...4546474849...124Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ