Pair of Vintage Old School Fru
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hừ! Anh ấy tưởng mình là ai mà giống như là đang ban phát vinh hạnh cho tôi vậy!
Chẳng qua là danh tiếng lừng lẫy, chẳng qua là tài giỏi hơn người, chẳng qua lại điển trai, chẳng qua là…
Bỏ đi! Dù anh ấy có là ai tôi cũng không thèm đâu!
Tôi lắc đầu bình tĩnh nhìn anh:
- Còn lâu!
Thấy chưa, đã không còn sợ anh rồi! Hứ!
Một tia kì lạ lóe lên trong mắt anh, anh nghiêng đầu nhìn tôi:
- Ồ! Được!
Tôi hứ một tiếng rồi giằng tay ra khỏi anh.
Ai cũng có thể sợ anh như tôi thì không nhé!
Bây giờ lại càng không!!!
Đang lúc tôi hiên ngang bước đi thì giọng nói ma mãnh của anh vang lên phía sau:
- Vy Anh, nếu vì em mà quán Mun buộc ngừng hoạt động thì sao nhỉ?
Tôi lập tức khựng người lại…
Với vẻ mặt vô tội, anh nhìn tôi giống như là mình chỉ vừa mới đưa ra một câu hỏi bình thường thôi vậy.
Tôi vô cùng tức giận!
Thù cũ cộng thêm thù mới, tôi nghiến răng:
- Anh đe dọa em?
Anh lắc đầu rất ư là ngây thơ, nụ cười cũng vô cùng thuần khiết:
- Không. Anh sẽ làm thật.
Được đấy!
Nếu anh cho rằng trong thời gian qua tôi không thay đổi, vẫn sợ anh thì anh sai rồi! Sai to rồi!
Tôi giận dữ bước đến, nhìn anh quát lên:
- Bây giờ, anh muốn dùng cái gì!!!
Anh hơi giật mình…
Những người có mặt lúc ấy cũng giật mình…
Nhưng chỉ trong giây lát, anh lấy ngay lại vẻ trấn tĩnh:
- Em chọn gì cho anh cũng được!
Tôi không ngăn mình khỏi liếc sang bàn kia, tỏ ra bình thường:
- Anh muốn kem như chị ấy à?
Anh cười một tiếng:
- Anh không cần nhắc lại.
***
Khu vực Vip đã không còn tĩnh lặng như trước.
Người đến đây ngày một nhiều.
Họ im lặng, lắng nghe tiếng nhạc, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.
Tôi giận dữ đặt ly cà phê trước mặt anh nhưng do dùng lực mạnh quá nên âm thanh phát ra rất lớn, cà phê trong ly cũng bắn ra làm anh phải lùi ra sau để né!
Đáng! Rất đáng!
Anh nhìn tôi cười, hướng mắt về chiếc ghế bên cạnh:
- Ngồi đây!
Tôi lùi ra sau vài bước, có ý từ chối.
Tia cười trong mắt anh bỗng chốc trở nên khác lạ…
Thế này là…sắp có án mạng rồi!
Tôi vẫn lùi ra sau, hít thở sâu.
Đừng sợ! Phải mạnh mẽ lên!
Mình là ai, là ai? Là Vy Anh không sợ một ai ngoài bố mẹ cả!
Vâng, chính xác là như thế cho nên tôi vẫn không ngừng lùi ra sau.
- Vy Anh!
Vừa nghe anh khẽ gọi tôi liền trả lời cuống quít:
- Em…em đi lấy balô để ôn bài.
Anh gật đầu:
- Không được trốn!
- …
Làm sao mà anh biết là tôi định trốn…
***
Nắng đã bớt gay gắt, ngoài cửa kính, xe cộ vẫn nườm nượp qua lại, mang theo gió bụi bay đầy trời.
Mặc dù đã cúi đầu thật sát so với mặt bàn nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn chưa dời khỏi người tôi lần nào.
Tôi bối rối, tay không ngừng khuấy nát cốc trà sữa ra.
Cùng một lúc, có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc đồng thời tung nhảy.
Anh cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.
Cuối cùng là tôi vẫn không ngăn được mình mà lên tiếng trước.
Giọng tôi rất nhẹ, mang theo sự phức tạp:
- Thời gian qua, anh…như thế nào?
Giọng anh trầm lạnh, điềm nhiên:
- Không có gì!
Chiếc thìa trong tay tôi ngưng lại…
À, đối với anh ấy là không có gì.
Một tháng với tôi còn hơn địa ngục nhưng với anh ấy lại là không có gì.
Vô tâm thật!
Mà thôi, làm sao phải trách anh…
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Em cũng thế! Em cũng không có gì cả. Ngược lại là em rất vui, rất rất vui là đằng khác.
Anh mỉm cười gật đầu, đôi mắt tĩnh lặng.
Tôi lại cúi đầu, tự kỉ với cốc trà sữa.
Có vẻ như là anh ấy không quan tâm mấy vấn đề này.
Nhìn những hạt trân chân đang xoay tròn trong ly, tôi mím môi, nhỏ giọng:
- Anh không hỏi em tại sao lại vui à?
Ánh mắt anh hiện lên tia cười:
- Vậy Vy Anh, sao em lại vui thế?
Vui à? Vui được không?
Chẳng có giây phút nào mà tôi thật sự vui vẻ cả.
Những hạt trân châu xoay nhanh hơn, có phần lộn xộn.
Tôi ấp úng:
- Em…em vui vì…em – Không tìm ra lí do nào thích đáng, tôi bắt đầu bực dọc – mặc kệem! Em vui hay buồn không liên quan tới anh! Anh đừng có hỏi những việc riêng tư như thế nữa đi!
Quá vô duyên!
Từ khi nào anh ấy lại trở nên lắm chuyện như thế!
Trước thái độ giận dữ của tôi, khóe miệng anh nâng lên, nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ thích thú.
A!
Tôi ngay lập tức xấu hổ mà cúi gằm mặt.
Lúc nãy là do tôi đề nghị anh ấy hỏi mà…
Thôi kệ! Ai bảo anh ấy nghe làm gì. Ai bắt anh ấy phải làm theo cơ chứ!
Đúng thế! Với suy nghĩ hợp lí đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Anh vẫn im lặng nhìn tôi, đôi khi ho vài tiếng đầy mệt mỏi, hơi thở rất nhẹ.
Khoảng lặng lại ùa về…
Tôi không kìm được mà lại đưa ra câu hỏi:
- Anh có gì thay đổi không?
Anh gật đầu, nhấm nháp ly cà phê, thản nhiên:
- Anh không làm tổng giám đốc ở Khánh Phong nữa rồi.
Không làm tổng giám đốc ở Khánh Phong nữa!!!
Câu nói ấy giáng mạnh vào đầu tôi.
Tôi mở to mắt, kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt nhìn anh:
- Anh Duy Phong, anh thất nghiệp rồi?
Cà phê trong ly sóng sáng, anh che miệng ho sặc sụa, có vẻ bất đắc dĩ:
- Vy Anh! Anh sẽ không để em phải nuôi anh, cho nên, em không cần phải như thế!
Tôi lườm anh, xí một tiếng rồi sau đó mới nhận ra…có cái gì đó khác thường rồi!!!
Nuôi anh à? Tôi nuôi anh ấy à?
Cái gì? Tại sao tôi phải nuôi anh ấy?
Ngừng! Ngừng! Ngừng!
Đừng suy nghĩ bậy bạ!
Tôi nhìn anh:
- Anh có phải là con của em đâu?
Giọng anh đột ngột trầm xuống:
- Vy Anh!
Ngay lập tức, tôi đưa ly trà sữa lên miệng uống một hơi.
Đâu phải tôi muốn nghĩ như thế, mà là do anh ấy nói những câu dễ gây hiểu lầm…
Anh cũng không nói gì thêm, thần thái tĩnh lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cà phê trong tách.
Nhưng mà…tôi không muốn cứ im lặng thế này, tôi muốn nói thêm, vì thế, tôi kiếm chuyện:
- Anh không làm tổng giám đốc nữa thì làm sao mà có quyền buộc Mun thôi kinh doanh!
Mặc dù là tập đoàn Khánh Phong không liên quan gì tới lĩnh vực quán Mun nhưng mà…quyền lực của họ vô cùng rộng lớn.
Điều gì mà không làm được?
Cũng hơi kì lạ, bố anh ấy là chủ tịch thì tại sao lại cho con trai thôi việc thế kia…
Tàn nhẫn quá!
Anh khẽ thở dài…
Biết ngay mà! Chỉ đe dọa người khác thôi!
Bây giờ, mình nên đi, vì ở lại thêm, về sau, ký ức lại càng nhiều…
***
Dưới màu nắng rực rỡ từng vệt trải dài, căn biệt thư trắng lại càng thêm nguy nga và tráng lệ.
Giữa nắng trưa gay gắt, vang lên tiếng khóc lớn của một người phụ nữ:
- Ôi! Con trai yêu của tôi! Con cưng của tôi!
Căn phòng rộng lớn độc một gam màu xám lạnh lẽo.
Nơi đây đến một tia nắng mạnh mẽ ngoài kia cũng không thể xuyên vào.
Thoang thoảng mùi thuốc dịu nhẹ.
Một người đàn ông đầy uy nghiêm, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía chiếc giường trống không, giọng nói bình tĩnh:
- Duy Phong đâu?
Giữa phòng, một đám người áo đen cúi đầu, không dám hé nửa câu.
Một người mang trang phục bác sĩ đứng cạnh giường, phía sau là tốp y tá, trợ lí.
Ông rụt rè nói:
- Khi tôi bước vào thì đã không thấy cậu chủ.
Hoàng Duy Khánh thở dài một tiếng:
- Không phải là nó chỉ mới tỉnh dậy sáng nay à?
Người bác sĩ gật đầu:
- Vâng, thưa ông chủ. Cậu chủ tỉnh dậy lúc 5 giờ 20 phút 39 giây.
- Tình trạng thế nào?
- Các cơ quan chức năng đã gần như là phục hồi. Nhưng vết thương của cậu chủ vẫn chưa khỏi, mặc dù tôi đã băng kĩ nhưng tốt nhất là phải dành hai tuần tránh hoạt động mạnh để đảm bảo an toàn. Hơn nữa, cậu chủ còn rất yếu. – Giọng người bác sĩ nhỏ dần – cậu ấy nên chỉ ở yên một chỗ....
« Trước1...8889909192...128Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ