↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Từ trước giờ, chị luôn úp mở mỗi quan hệ giữa mình và anh Hoàng Duy Phong. Chúng tôi đều cho rằng đây là một scandal do chị cố tình tạo ra, dựa dẫm vào tên tuổi của anh Duy Phong để nổi tiếng. Chị nghĩ thế nào về khẳng định này?
Hoài Vân đã mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng:
- Tôi mà phải dùng tới cách đó sao? Cô nên nghiên cứu kĩ vấn đề trước khi đưa ra những câu hỏi ấu trĩ này.
Khuôn mặt cô gái trẻ đã ửng đỏ, hiện rõ sự bức tức:
- Lập luận của chúng tôi là có căn cứ.Hoài Vân hiện nay, tên tuổi của chị rất mờ nhạt trong cái thị trường mà các hot girl đa- zi- năng mọc lên như nấm. Gần đây nhất, tên của chị chỉ đứng thứ 18 trong danh sách hot girl được yêu thích nhất. Trong khi đó, tuổi nghề của chị đã là hơn 6 năm. Rõ ràng là chỗ đứng của chị ko hề nổi bật.
Khí chất con nhà lành của Hoài Vân đã dần mất đi, cô lia đôi mắt hung dữ về phía cô gái trẻ dám cả gan nói những câu như thế:
- Vậy à? Thế thì tên tuổi và chỗ đứng của tôi liên quan gì tới mối quan hệ giữa tôi và Duy Phong. Hay cô đang nghĩ anh ấy là một người coi trọng những thứ đó?
Cô gái trẻ ngay lập tức phản đối:
- Chị đang cố tình kéo anh Hoàng Duy Phong vào để tự làm nổi bật bản thân. Chị có biết bây giờ số lượng anti fan đã hoàn toàn áp đảo lượng fan ít ỏi của chị ko? Và hơn nữa, anti fan đang tăng lên từng giờ. Chúng tôi ko cho phép chị lấy tên anh Duy Phong ra để bịa đặt những điều như thế!
Hoài Vân sa sầm mặt:
- Cô biết gì? Cô là phóng viên hay là anti?
Cô gái trẻ trả lời với giọng điệu đầy tự hào:
- Tôi là fan của anh Hoàng Duy Phong. Chúng tôi yêu cầu chị phải dừng ngay những scandal ko hề có thật liên quan tới anh ấy!
Hoài Vân nhếch miệng cười:
- Lũ fan ngớ ngẩn các người giỏi lắm. Còn dọa giết cả tôi cơ đấy! Thật nực cười. Các người nghĩ là anh ấy sẽ để ý tới các người sao? Các người hiểu anh ấy bằng tôi sao? Gần gũi anh ấy bằng tôi sao? Nếu ko muốn cả lũ bị chôn vùi thì nên thay đổi thái độ với tôi đi!
- Chúng tôi sẽ ko bao giờ tin những điều chị nói. Anh Duy Phong ko tới buổi họp báo hôm qua của chị, đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy chị đang bịa đặt mọi thứ!
Hoài Vân đột nhiên giật phăng chiếc máy ghi âm một cách thô bạo:
- Biết điều thì cô hãy im miệng! Đừng để tôi kiện các người vì những lời nói ấu trĩ này.
Cô gái trẻ hơi bất ngờ trước sự mất kiểm soát của Hoài Vân, nhưng đột nhiên mắt cô lóe lên một tia tinh xảo, một cách thật nhanh chóng, cô lấy chiếc máy ảnh được treo ở cổ ra và bấm nút, cười đắc ý:
- Ngày mai, tin hot girl Hoài Vân có thái độ hung dữ với mọi người sẽ được lan tỏa rộng rãi.
Hoài Vân dù đã gặp những trường hợp này nhiều, nhưng cũng ko thể kiềm chế được bản tính đanh đá của mình, có lẽ vì cô gái trẻ này cứ xoáy vào việc cô và Duy Phong.
Cô lập tức trừng mắt, vung tay lên…
Cô gái trẻ chỉ biết nhắm tịt mắt chờ bàn tay Hoài Vân đang giáng mạnh xuống mình…
Nhưng một…hai…ba giây sau, vẫn chẳng thấy gì cả.
Cô hé mắt.
Một chàng trai cao ráo, áo khoác đen, jeans mài đen, giày cũng đen nốt, chỉ có mái tóc là màu vàng, chiếc khuyên tai nhỏ bên trái lấp lánh.
Anh đang giữ chặt cánh tay của Hoài Vân, nhìn cô ta rồi nở một nụ cười châm chọc:
- Hot girl Hoài Vân. Cô đang làm cái gì thế? Đóng phim à? Nhưng đây đâu phải là trường quay?
Tôi bị cảnh vật choáng ngợp trước mắt làm cho kích động, thiếu chút nhảy cẫng lên:
- Oaaaa, là căn biệt thự trắng. Aaaa, đẹp thật đấy!
Ngay trước mắt là căn biệt thự trắng đầy tráng lệ, sang trọng nằm nổi bật ngay giữa những nhà cao tầng hiện đại. Đây cũng chính là căn biệt thự mà tôi nhìn thấy lúc ở trên cầu.
Kỳ diệu thật đấy! Cứ như lạc vào truyện cổ tích vậy!
Tôi đang dán chặt mắt vào biệt thự trắng, thấy anh bước đi thì vội nói:
- Anh Duy Phong, mình dừng ở đây một chút nhé. Em muốn nhìn thêm một lát.
- Đây là nơi anh muốn đưa em tới.
Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác, anh xoa đầu tôi rồi cười:
- Vy Anh, nhà anh ở đây.
Tôi đờ đẫn:
- Nơi này có thể ở được sao?
Vào tới biệt thự, anh để mặc cho tôi bay nhảy, ngắm thỏa thích.
- Bố em cũng là kiến trúc sư. Nếu bố em biết căn biệt thự này, chắc chắn là bố sẽ tìm xem người thiết kế là ai.
- Vậy à? Nơi này là do người chú của anh thiết kế.
- Chú của anh giỏi vậy sao? Bố em cũng giỏi lắm. – Tôi nói đầy tự hào – Bố còn rất thương em nữa.
Lạ thật đấy, nơi này rộng lớn như vậy nhưng hình như có rất ít người ở. Và bây giờ, chỉ có mình anh là ở đây.
Tại phòng khách, tôi mê mẩn ngắm bể cá cực kì rộng được trưng bày ở một nơi rất nổi bật.
Trong bể, có đá nhiều màu, có rong rêu và cả sao biển. Cá thì từ bé xíu tới lớn. Thật tuyệt!
Anh đứng bên cạnh cho cá ăn.
Tôi chỉ chỉ vào một con cá, phì cười:
- Em để ý thấy con cá vàng này rất ham ăn. Nó giành đồ ăn của con khác nhiều lần rồi đấy.
Anh đưa cho tôi hộp thức ăn của cá:
- Em cũng thử cho bọn chúng ăn nhé.
Vậy là tôi khoái chí, giỡn với con cá nhỏ ham ăn kia, nếu nó bơi sang bên trái bể thì tôi thả thức ăn bên phải và ngược lại. Còn nếu nó đứng ở giữa bể chờ thì tôi chỉ cho có một miếng bé xíu hoặc là thả sang cả hai bên trái phải. Cho chừa đi nhé! Đồ ham hố!
Anh cũng bật cười nhìn con cá nhỏ đang ngơ ngác bơi bơi.
Được một lúc, anh nhìn tôi:
- Nghịch đã chưa? Có đói ko?
Anh nhắc tôi mới bắt đầu thấy đói bụng. Trưa giờ đã ăn gì đâu cơ chứ.
Tôi chớp mắt thật ngây thơ:
- Em rất đói. Nhưng hình như ở đây chỉ có thức ăn cho cá thôi.
Anh cũng rất ngây thơ:
- Ko. Thức ăn cho Vy Anh cũng có đấy.
- A, ý anh là sao? Em cũng giống cá à? – Tôi theo anh đi vào bếp.
Vừa bước vào bếp, tôi lại bị choáng ngợp:
- Trời ơi! Nhà bếp làm sao mà lại lớn thế này. Bằng một phần ba nhà em rồi đấy!
Như thế chưa hết, trang thiết bị đều rất đầy đủ và hiện đại. Tất cả cứ như là mới tinh.
- Em muốn ăn gì?
Vừa nghe thấy anh hỏi, tôi liền sáng mắt:
- Anh Duy Phong sẽ nấu à?
Anh phủ nhận ngay lập tức:
- Ko. Anh ko biết nấu ăn.
Hm… Hóa ra cũng có thứ mà anh ko biết. Tôi khá là đắc ý.
- Vy Anh. Lại đây chọn món.
Anh mở một chiếc tủ giữ nhiệt thật lớn ra…hầu như tất cả các món ăn trong nhà hàng đều có ở đây. Mỗi tầng là gồm các món khác nhau, được đặt trên những chiếc đĩa sứ tinh xảo.
Tôi tròn mắt, choáng váng:
- Anh Duy Phong sưu tập món ăn sao?
Anh cười nhẹ:
- Ko. Là cho em.
- Cho em? Em đã nói là em ko ham ăn mà. Thật đấy!
- Thì là anh ham ăn vậy. Em chọn đi, rồi lấy cho anh như của em nhé.
Tôi nhìn nhìn vào tủ một chút rồi ngập ngừng hỏi:
- Em…em lấy mỗi thứ một chút được ko? Kiểu như tiệc buffet ấy?
Anh giả vờ ngạc nhiên:
- Vy Anh nói là ko ham ăn.
Tôi biện hộ:
- Em bắt đầu ham ăn thôi.
Vậy là tôi lấy hai chiếc đĩa mới, lấy mỗi thứ một chút rồi cùng ăn với anh trên chiếc bàn lớn.
- Anh Duy Phong, những món này là anh tự mua à?
- Ko. Là của một nhà hàng thuộc tập đoàn. Họ tới đây tự chuẩn cho anh.
- À, là vậy. Nơi đây rất sạch sẽ, nhưng sao em ko thấy người giúp việc?
- Có. Nhưng cô ấy cùng bố mẹ anh đang ở nước ngoài. Công ty vệ sinh giúp anh.
Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu:
- Anh Duy Phong sống buông thả quá!
Tôi vừa dứt lời, anh liền lấy tay che miệng ho liền vài tiếng.
Hoài Vân cố giãy dụa thoát ra khỏi anh, vẻ mặt đầy tức tối:
- Ko Liên quan tới anh. Bùi Quang, mau thả tôi ra.
Bùi Quang đột ngột thả tay Hoài Vân ra, làm cô ta mất đà suýt thì té xuống đất, dùng lời lẽ đanh thép:
- Cô nên nhớ mình là ai. Nếu làm ảnh hưởng tới danh tiếng của công ty. Tôi sẽ ko tha cho cô đâu....