↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Kem Bebe: Tớ mới khổ ấy! Đi học về lại phải ngủ, ăn rồi lại phải ngủ! Còn anh ta, chơi bời thâu đêm suốt sáng. Không thèm đụng tay vào bất kì việc nhà nào. Lười! Đã thế lại còn ngang tàn!
Vũ Vũ: Chân anh Duy Phong hẳn là phải dài lắm nhỉ?
Kem Bebe:…
Mặt tôi nghệt ra, suýt thì đứt phăng luôn thùy não.
Trong lúc tôi đang nghiêm túc than vãn như thế sao Trúc Vũ lại có thể xen vào một câu hỏi khó đỡ và có độ vô duyên cao ngất ngưởng như thế kia!
Vũ Vũ: Có khi nào dài gấp đôi chân cậu không nhỉ?
Kem Bebe:…
Tôi đã rất muốn đập đầu luôn vào bàn phím, sắc mặt sa sầm.
Kem Bebe: Cậu thôi ngay! Tớ không thích những lối so sánh đó đâu. 1 m 86 thì cao lắm chắc? Đối với tớ, 2 m vẫn là thấp, cậu hiểu chưa hả!
Vũ Vũ: Haha, nấm lùn ơi! Sao phải tự dằn vặt như thế. Mạnh Vũ nhà tớ cũng 1m81 đấy kìa, cao chán!
Kem Bebe: Đừng nói nữa. Tớ ghét tất cả những người có chiều cao trên 1m80 nhé. Còn nữa, từ nay trở đi, đừng nhắc đến Hoàng Duy Phong trước mặt tớ.
Tôi bặm môi ấn mạnh phím Enter, đang định gõ thêm vài dòng sặc mùi căm thù thì đột nhiên cảm nhận được mùi thơm dịu nhẹ…
Tim tôi thót lại, hơi thở ngưng lại…
Tay cứng đờ, mặt cứng ngắc…từ từ…từ từ…quay đầu.
Đập ngay vào mắt là một đôi chân dài mạnh mẽ.
Cơn gió lạnh chợt thổi qua khiến tôi rùng mình, ho vài tiếng.
Không gian xung quanh đột nhiên im bặt.
Chiếc cửa phòng màu trắng được mở toang…là do lúc nãy…tôi quên đóng.
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt vẫn tung bay trước gió.
Thân người cao lớn của anh đứng ngay sát cạnh, dáng vẻ thanh tịnh tuyệt đối, đưa đôi mắt tĩnh lặng nhìn tôi.
Không khí ngày một thêm lạnh…
Tôi hít thật sâu một hơi, tay vô thức rời khỏi bàn phím, e dè mở miệng:
- Anh Duy Phong mới vào đây à?
Anh gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo không cảm xúc, mắt lướt thoángqua màn hình máy tính.
Nào là khí thế, nào là lòng căm thù mạnh liệt lúc nãy bay đi đâu mất.
Tôi cắn môi, nhẹ giọng:
- Em chỉ đang nói chuyện linh tinh với Trúc Vũ. Anh đừng để ý gì nhé?
Ánh mắt anh lóe lên những điểm kì lạ, im lặng đặt ly kem hạnh nhân trước mặt tôi, giọng trầm lạnh:
- Em quên.
- À, vâng.
Tôi hơi thả lòng người một chút.
Anh mới đến, có lẽ là vẫn chưa thấy gì và cũng không hiểu gì đâu.
Mà với lại anh cũng không để lộ thái độ gì cả, chắc chắn là anh không để ý rồi.
Anh tiện đường nên ghé qua đưa kem cho tôi thôi mà…
Nhưng hoàn toạn ngược lại với dự đoán của tôi, anh không rời khỏi mà đột nhiên cúi người nhấc tôi lên, ngồi vào chiếc ghế đấy sau đó đặt tôi lên hai chân.
Tôi vừa ngạc nhiên lại cả thêm sửng sốt trước loạt hành động bất ngờ của anh.
Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, hơi thở nam tính khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Để tránh né cảm giác bất ổn đang được thể hiện rõ rệt nên tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Định chào Trúc Vũ một tiếng rồi chuồn lẹ thì màn hình hiện lên dòng chữ to đoành của Vũ.
Vũ Vũ: Vy Anh, anh Duy Phong với cậu đến đâu rồi nhỉ?
Tôi ngửi thấy mùi đen tối nhưng chưa kịp ngăn chặn thì…
Vũ Vũ: Nắm tay, ôm, hôn? Làm tất cả rồi đúng không?
Hự! Biết ngay mà!
Là câu hỏi không thể đen tối hơn!
Tôi đưa tay với lấy bàn phím…
Kem Bebe: Ừ.
Vũ à Vũ à, đó không phải là tớ trả lời cậu đâu…
Vũ à Vũ à…
Tôi không ngừng than thầm…cầu mong cho Trúc Vũ đừng nói gì thêm…
Nhưng mà…
Thật không may!
God lúc nào cũng rất rất biến thái!
Vũ Vũ: Á! Haha, biết ngay mà. Anh Duy Phong làm sao để cậu thoát. Còn gì nữa không Vy Anh?
Kem Bebe: Ngủ chung.
- …
Tôi đánh rơi nhịp thở, tim đánh rơi nhịp đập.
Đầu choáng mạnh như bị ai đó giáng mạnh một cú!
Tôi mở to mắt, nhì chăm chăm vào người vừa viết ra câu ấy.
Cũng không còn thấy Trúc Vũ nói gì thêm…
Có lẽ…té ghế rồi…
Vẻ mặt anh rất đỗi thản nhiên, nhanh chóng thoát nick giúp tôi, nhanh chóng tắt máy.
Căn phòng phút chốc trở nên thật yên tĩnh.
Chỉ còn lại thứ ánh sáng xanh dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn.
Tôi được anh đặt trên giường, vẫn tròn mắt nhìn anh không dứt, rất lâu mà vẫn không thốt nên lời…
Tôi nói xấu anh cả buổi đầy khí thế vậy mà cuối cùng chỉ hai từ ngắn gọn, tôi đã bị anh hạ gục hoàn toàn…
Anh ngồi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy tia cười:
- Ngủ đi!
Tôi bật dậy, vẻ mặt đầy khổ sở:
- Anh có biết lúc nãy anh vừa nói gì không?
Cho dù anh ấy có thù hằn như thế nào thì cũng không nhất thiết phải trả thù bằng cách này chứ!
Càng nghĩ, máu càng muốn dồn lên não…
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng cười:
- Sai?
Tôi trừng mắt, tức giận la hét:
- Tất nhiên là sai rồi – Tôi ném một con gấu vào người anh – Đồ đen tối! Anh nói như thế mà được à? Ngủ chung cái gì chứ? Anh có biết anh nói như thế sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng lắm không?
Anh nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu:
- Sai ở đâu?
Giả vờ! giả vờ! Người này rõ ràng là đang giả vờ!
Tôi hét lên:
- Em với anh ngủ chung khi nào hả?
Anh chợt tiến sát gần tôi, ánh mắt thấp thoáng nét ma mãnh, giọng nói lại vô cùng trấn tĩnh, chậm rãi đáp:
- Lúc trưa.
Máu đang dồn lên não bây giờ đột nhiên như ngừng lưu thông…
Sắc mặt tôi chuyển thành màu xám tro…
Muốn khóc…
Vy Anh à, Vy Anh à, thấy thê thảm chưa đủ hay sao lại còn tự đẩy mình vào chỗ chết như thế.
Đầu óc từ lúc nào đã xuất hiện những ý nghĩ ghê sợ như thế.
Nhưng vẫn là tại anh!
Tại anh làm cho những xúc cảm ngây thơ của tôi chuyển biến mạnh và lấn sang con đường đen tối.
Nếu là trong hợp như tôi thì hẳn là ai cũng nghĩ vậy cả thôi.
- Anh phải nói rõ ràng chứ! Phải nói là em ngủ trưa cùng một giường với anh chứ. Anh nói như thế thì…
Giọng tôi nhỏ dần bởi anh ngày càng tiến sát hơn, đôi mắt sẫm màu mang theo vài nét mờ ám.
Tôi hít một hơi sâu, lùi ra phía sau:
- Anh nói như thế thì người khác sẽ hiểu sang một vấn đề lớn khác.
Anh đột ngột kéo theo tôi nằm xuống, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn tôi cứng đờ người, mặt biến sắc.
Tôi nín thở, nằm bất động không hề nhúc nhích.
Cảnh tượng lúc này rất rất không trong sáng, rất rất không phù hợp với những người như tôi!
Anh đang ở ngay trên tôi, tay chống hai bên người tôi, giọng điệu thờ ờ pha lẫn sự tinh quái:
- Hiểu sai thế nào?
Tôi im bặt, vẫn nằm nín lặng.
Không gian chỉ trong phút chốc đã trể nên thật ngột ngạt đến mức tôi không còn tìm thấy nhịp thở của mình nữa.
Nhiệt độ tăng cao ngùn ngụt khiến cả người tôi nóng bừng…
Gương mặt điển trai của anh đối sát với vẻ mặt cứng ngắc, tái mét của tôi.
Tim đập dồn dập những nhịp bất thường.
Anh nheo mắt lại, giọng nói trầm ấm chứa đựng phía sau những điều âm hiểm:
- Vy Anh, em suy nghĩ trong sáng chút đi!
- …
Ai thế? Ai vừa nói câu đấy vậy?
Đúng là điều khó tin nhất thể kỉ này!
Anh đang bảo tôi không trong sáng ư, người ma mãnh như anh mà lại nói được những lời đó ư?
Anh là ai nào!
Là thủ lĩnh của đoàn người đen tối!
Là CEO tà ác, ác độc!
Là con trai yêu hù dọa mẹ!
Đã thế, anh lại nói với người mang trong mình tế bào chất phác ngây thơ như tôi đây là không trong sáng?
Có khác gì là ác quỉ và thiên thần không…
Căn phòng thật tĩnh lặng.
Cánh cửa màu trắng…đã được đóng chặt lại.
Tôi đã bắt đầu lấy lại được cảm giác, thần trí cũng đang dần dần hồi phục.
Tôi nhìn gương mặt gần kề mình, hoảng hốt la toáng lên:
- Anh…định làm gì em? Nếu anh dám làm gì, em sẽ mách hết tất cả đấy nhé!
Tôi đẩy anh ra nhưng không dám dùng lực mạnh vì sợ anh sẽ đau....