↓↓ Truyện Vợ Ơi Là Vợ - Hồng Linh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Mẹ! Em phải gọi như thế chứ!
Khả Vy gập người cúi chào tôn kính, nếu đặt mình nơi bà, cô cũng như thế mà thôi. Có người mẹ nào chấp nhận một đứa con dâu thấp kém, không địa vị, không danh phận, lại chẳng hiểu biết, ngu dốt, xấu xí. Tương tự như ở vị trí cô mà kết hôn cùng kẻ ăn mày nghèo kiếp xác, vô gia cư, bần tiện, có vấn đề về trí tuệ, liệu cô có muốn không?
Chẳng có phép màu nào hiệu nhiệm với những con người mải mê há miệng chờ sung, cuộc hôn nhân này như một quả sung vô giá mà chẳng may nó rơi vào tay cô, nhưng nó sẽ tuột khỏi tầm với theo lẽ tất yếu. Tình yêu là một sắc màu không hơn, bắt chước sao băng quẹt qua cuộc đời, hút lấy tuổi trẻ và rồi tan biến…Người ta cần tình yêu để tô điểm cuộc sống, chứ không sống bằng tình yêu.
Cao phu nhân đi giữa hai người, bà gặng hỏi Lạc Thiên về điều kiện sinh hoạt khi ra ở riêng, không màng tới cô con dâu. Khác với bà, ông Trương thân thiện và thoải mái, ông xuất thân từ tầng lớp hạ trung.
- Các con vào chào cụ đi! Con dâu tiện đây nhận họ!
Tiện đây – đã gỡ bỏ trạng thái trang trọng và tôn nghiêm. Trước đám cưới, sau đám cưới, việc cháu dâu ra mắt họ hàng hời hợt như cuộc gặp mặt hỏi han thô sơ. Khả Vy đẩy Lạc Thiên đi cùng, cô không muốn để anh gặng lại những từ ngữ của cha mẹ, chỉ cần hiểu anh nghĩ cho mình đã quá đủ.
- Cháu dâu kính chào bậc gia tiên và cụ thân sinh ạ! – Khả Vy quỳ gối cạnh Lạc Thiên, cô còn thiếu xót nhiều trong việc giữ lễ nghĩa.
Cụ Cao đã già, cụ chỉ có thể nằm trên giường dùng máy trợ thính. Cô từ từ lại gần, chỉnh trang chiếc chăn cho cụ nhưng ngoài Lạc Thiên ra cụ chẳng biết ai với ai.
- Cụ anh ngày xưa tài giỏi lắm! Chính cụ gây dựng cả công ty Trường Tồn đấy! Cụ từng được vinh danh là một trong số doanh nhân có tầm ảnh hưởng lớn trong phạm vi quốc gia, đến đời ông thì Trường Tồn trở thành tập đoàn hoạt động xuyên quốc gia! – Lạc Thiên nói với vẻ tự hào về gia phong.
- Dạ, ông anh chắc vẫn khỏe, em chưa thấy ông…!
- Ông mất đã lâu rồi, kể từ khi chưa có Lạc Trung! – Câu trả lời không phải từ Lạc Thiên – Vì phản đối cuộc hôn nhân của ta với cha Lạc Thiên! – Biết thế ngày ấy bà nghe theo lời mẹ cha, đừng lao đầu vào thứ rung động mù quáng, để giờ hối hận đã quá muộn. Do đó câu nói muốn răn đe không chỉ một mà cả ba người trong căn phòng, bao gồm cả ông Trương.
Hương trầm phảng phất mùi ảm đạm, cơn gió không lọt tới cửa sổ nên căn phòng chịu đựng mãi ngột ngạt, có một chiếc chuông gió ngoài hiên leng keng âm thanh loại gỗ cổ – thứ duy nhất còn được xuôi theo ý trời.
Khả Vy nới lỏng bàn tay, kết thúc rồi lễ ra mắt gia đình chóng vánh.
***
- Khả Vy vào phòng ta có chuyện muốn nói! – Cao phu nhân đợi lúc con trai hỏi thăm cụ kéo cô ra thư phòng nói chuyện riêng. Bà nói bằng ngữ điệu bâng quơ nhưng hằng ý sâu sắc, có phần đay nghiến. Để giữ chân người chồng, bà nhẫn nhịn cho đứa con ngoài dã thú sản phần nho nhỏ.
…
Tờ giấy đăng kí kết hôn do Lạc Thiên đề xuất không bị bác bỏ, điều đó khiến anh vui mừng mà quên đi mặt trái ẩn sau nụ cười của Khả Vy. Cũng chỉ là một tờ giấy làm bằng xenlulozo, có mực tạo ra các nét chữ cái lại thôi mà, đâu chói buộc con người ta.
Giấy chứng hôn Cao Lạc Thiên và Triệu Khả Vi, công nhận họ đã nên vợ chồng. Con dấu đóng ngay dưới dòng chữ «Triệu Khả Vi».
Hình như anh chưa yêu lần hai, hình như chỉ là có hình bóng, hình như đêm qua anh định nói…hình như…hình như…đến một ngày hình như sẽ là khẳng định chắc chắn. Đến một ngày anh tự giữ chân mình về phía ấy.
***
- Hôm nay em không muốn nấu cơm! Chưa bao giờ chúng ta ăn tối ngoài hàng cả!
- Em định đình công à? Mà ai bảo chúng ta chưa từng ăn ngoài…
- Vâng, chúng ta đã từng ăn nhưng cùng với ba cô nàng chân dài!
- …Vào quán này nhé! – Lạc Thiên chuyển vô lăng đỗ ven đường, anh tuyệt nhiên không thích nhắc lại chuyện cũ, cô vợ nhớ dai quá.
Khả Vy quàng tay anh bước vào, cô sẽ tận hưởng sự lãng mạn do tự mình tạo ra cùng anh. Phải chăng nếu ngày đó tới…
- Dê con của papi thích ăn món gì nào? – Lạc Thiên từ chỗ đối diện chuyển sang ngồi bên phải cô, anh đặt tay xoa vào vòng bụng Khả Vy.
- Anh làm cái trò gì đấy! – Cô giật bắn mình lên, lấy tay ôm bụng thủ thế.
- Dữ như bà chằn! Mà này, em thường nghén vào tầm sáng hay tối vậy?
- Sao anh hỏi thế? – Khả vy căng thẳng lấy tay chống cằm, cô bỏ luôn cả mớ tóc giả sau lưng ra.
- Anh tìm hiểu trên mạng, kinh nghiệm truyền đạt rằng nếu em cảm giác khó chịu vào mỗi buổi sáng sớm thì có thể chúng ta có nhóc tì còn không thì là cu tí! Hihi! Anh thích sinh đôi cơ nhưng thế vất vả cho em lắm! – Lạc Thiên mơ mộng quay sang Khả Vy thấy cô cau mày, – Em không phải ngại anh đâu, cứ nghén tự nhiên…nhịn nôn nhiều không tốt đâu!
- Ờ thì tí nữa…nghén! – Cô nuốt hết ly nước lọc, chằn chọc không yên, dạo này đã lơ đễnh việc thủ vai bà mẹ trẻ. Cơ bụng gắng co thóp, cô vươn cổ họng đánh “Ọe” một tiếng hệt như thùng rỗng kêu to, nhắm nghiền mắt và lấy tay che mặt, cô diễn hơi quá thì phải.
- Có phải đánh rắm đâu mà em sượng! Quay mặt ra đây nào!
Sau câu phát ngôn hài hước của Lạc Thiên người phục vụ bàn đi tới đợi thực khách chọn món, anh chàng tế nhị cúi đầu, chẳng biết việc quý ông đây đề cấp tới là việc gì mà khiến quý bà càng ôm mặt xấu hổ hơn.
Khả Vy úp cuốn thực đơn phủ kín mặt, cô gọi cho qua bữa, mau mau về nhà chùm chăn sám hối rằng đừng bao giờ có những hành động kì quặc trước Lạc Thiên, anh luôn phiên dịch để cô bị bẽ mặt thôi.
Lát sau chàng thanh niên đem món ăn bày trước mặt, anh chàng lịch thiệp đặt một đĩa rau tái gần Khả Vy.
- Đầu bếp chuẩn bị thêm cho Quý bà, sẽ rất có lợi nếu kết thúc bữa ăn bằng rau xanh, cũng là cảm ơn Quý ông Lạc Thiên, khách hàng thường xuyên của chúng tôi. Chúc hai người ngon miệng!
- Xùy xùy! Anh này đi đi! – Khả Vy xua đuổi người phục vụ, cô tránh xa đĩa rau xanh luôn. Thế này gọi là chăm sóc khách hàng à, rồi cô dùng hai con ngươi tóe lửa lườm nguýt tên chồng.
Qua bữa ăn, họ đi dạo một vòng cho xuôi dạ. Lạc Thiên đặt tay lên mái tóc cô, anh phụng phịu mặt mày:
- Ai cắt tóc mà chẳng có khiếu thẩm mĩ gì hết, như là xoẹt một đường kiếm vậy!
- Anh không biết đó hả, đây là mốt thời thượng của giới trẻ đó, để thế này mới phong cách, bụi bặm…cá tính!
- Bọn trẻ thời nay đúng thật là! – Lạc Thiên lắc đầu chỉ trích như một ông lão nhìn thế giới phiếm diện. Nếu xét về tuổi tác thì anh và cô rõ ràng thuộc hai tầng lớp văn hóa khác nhau, dù thế nào chăng nữa anh cũng kéo cô vào một salon tóc chỉnh sửa lại. – Cái răng cái tóc, một góc con người đấy vợ ạ!
Khả Vy hãnh diện vì mái đầu ôm gọn của mình, trên xe, chiếc kính chiếu hậu không dùng với chức năng vốn có mà được sử dụng để soi mà lúc lắc làn tóc sóng sánh. Thêm nữa cô còn làm vài điệu chu mỏ và cướp điện thoại của anh để chụp hình.
- Phải công nhận thợ cắt tóc nhìn nhận rất đúng, nhìn em như học sinh cấp ba vậy!!! Ôi, tiếc thay mình lấy phải ông chồng già khắ- m
( Không ngờ từ này cũng bị diễn đàn chặn)!
- Cái gì? – Lạc Thiên bực dọc nhấn phanh, nhân lúc đèn đỏ anh cởi phăng áo khoác ra, dựng cổ áo phông lên, giật lấy tấm kính, chuốt lại mái tóc. – Nhìn kĩ lại mặt hàng đi! Coi xem anh có giống sinh viên năm cuối không? – đã thế anh phanh hết cả hàng ba chiếc cúc cho gàu, đeo chiếc kính râm ưa chuộng.
- Cái đồ cưa sừng làm ghé! – Cô hừ mũi, lăm lăm ngã tư tới, vừa hay chiếc ô tô của anh dừng ngay lúc đèn xanh chuyển màu.
- Lạc Thiên, anh nhìn vào đây nhá!
Đèn flash lóe sáng, Khả Vy nhỏm người lên, năm đầu ngón tay trái rẽ một đường chính giữa vào tóc mái Lạc Thiên trong khi ngón trỏ bên phải giữ phím chụp hình. Bức hình cho ra là một khuôn mặt thiểu não với hai con ngươi mở to ngước lên choán giữa màn hình, đặc biệt phong cách thời trang những năm đầu thế kỉ 21 gây ấn tượng khó phai. Khả Vy trở về ghế, thắt lại dây an toàn, rồi cười như sẽ không còn được cười nữa....