XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Vợ Ơi Là Vợ - Hồng Linh Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Quỷ tha ma bắt, em làm trò gì thế? – Lạc Thiên bị chọc quê nhưng vẫn phải giữ tay lái, lăn bánh khi tín hiệu dành cho người đi bộ thay đổi.
- Em có làm gì đâu, điện thoại của anh, giả anh…nè! – Khả Vy tinh ranh đặt chiếc di động vào đúng chỗ của nó. Lạc Thiên càu nhàu và phát “sốc” khi xem hình ảnh, anh chọn lệnh xóavĩnh viễn.
- Là lá la! – Khả Vy ngó nghiên nhìn đường phố, cô cười mẩm, không ngờ lại có cách trả thù hay ho đến thế.
- Ring ring ring!
Lạc Thiên thấy bộ dạng vợ rất nghi, cô chụp hình để rồi đưa mình xóa đi thôi ư, không hề có hành tung bắn bluetooth, hay vì mình vẫn đẹp trai quá nên thất thế, rồi anh nhìn vào điện thoại, Tuấn Kiệt và Trần Hùng cùng mời tham gia gọi nhóm, anh cũng chẳng ngại cô mà nhấn loa ngoài thay vì phải luồn dây tai nghe.
- Ặc ặc ặc! Ha ha ha!
- Hai cái người này, chưa gì đã cười điếc hết cả tai, có chuyện gì nói mau tôi đang đi trên đường!
- Anh Thiên / Ông Thiên có quả tự sướng trước ống kính độc nhất vô nhị quá nhỉ!!!!!!!! Có lẽ thành xu hướng cho độ tuổi hồi teen học tập! Ha ha ha ha ha…
- Vô duyên! Phụt! – Lạc Thiên cắt liên lạc với họ khi cuộc đàm thoại còn chưa được một phần ba phút. Tiếp đến anh quay sang cô vợ “thảo mai” của mình trì triết – Được lắm, tối nay em không sống được với anh đâu! À, đêm nay chứ! Dù gì anh cũng có chìa khóa sơ cua tất cả các phòng! Hehe! – Lạc Thiên giỏi cái đe dọa vợ bằng cách này ( mà anh cũng chỉ có mỗi món nghề đem răn đe con Cáo thôi).
- Đừng hòng! – Khả Vy tự trách mình ngu ngốc, ai đời lại động đến ổ kiến lửa. Cô chấn an bản thân và dự định sẽ chèn một cái tủ trước cửa phòng.
- Két!
Cuối cùng sau nhiều pha châm chọc không thua nước nhau họ đã về tới nhà, căn biệt thự mở sẵn cổng và có ánh đèn từ trong hắt ra.
- Trước khi đi em không khóa cổng sao?
- Chính anh là người ra sau cuối mà!
- Vậy ai đã bật đèn trên phòng em kia?
- Trộm…mmmmmm! – Khả Vy hét toáng lên khiến âm thanh vang vọng trong ô tô, Lạc Thiên nhanh nhẹn bịp miệng cô lại, đúng là bọn đàn bà con gái chỉ có thế là lanh chanh.
- Trật tự nào, ở đây an ninh tốt làm sao có trộm được! Hẳn y là người trong gia đình, hoặc có một hình nhân Lạc Thiên hay Khả Vy nào hoặc cả hai cùng tồn tại song song với cuộc sống của chúng ta! Ma?
- Úi úi, đừng đừng, con sợ ma lắm ối làng nước ơi! – Khả Vy hình dung đến hai xác người trắng bợt vận phục trang của cô và anh lởn vởn quanh nhà, có khi hai con ma đó tự tiện dùng đồ một cách ngang nhiên.
- Đùa đấy, có thế mà cũng sợ! Nhưng là ai được nhỉ?
Lạc Thiên tháo dây an toàn cho Khả Vy, anh mở cửa xuống, cô chuyển người sang ghế anh rồi cũng thoát ra ngoài luôn, co rúm nấp đằng sau tấm lưng vững vàng.
- Sợ ma như thế dê con cười cho đấy!
- Xì xì, anh giỏi thì vào trước đi!
Lạc Thiên lừa cô sải bước rộng, anh đi vào trước, Khả Vy không thể tỏ ra can đảm hơn, cô nhón chân nhanh theo.
- Ai vào nhà của chúng tôi vậy? – Đứng trước bục cửa, anh xoạc chân rộng ngang vai, chống hông đầy khí thế khiến Khả Vy bắt nhịp đứng phối hợp tạo dáng.
Một bóng người từ trên lầu thoạt xuất hiện, vóc dáng mảnh khảnh, tiếng giầy cồm cộp gợi về quá khứ xa xôi. Lạc Thiên đưa tay ra sau giữ Khả Vy lại gần, bao bọc trong vòng hơi ấm.
Xin chào cậu chủ, cô chủ, tôi được cử tới đây để chăm sóc cho bé con sắp chào đời của hai người, hay nói cách khác tôi sẽ là v-ú-n-u-ô-i lo toang mọi việc trong nhà và sức khỏe của cô chủ. Tôi đã dọn đồ đến đây, vì nhà chỉ có hai phòng nên tôi sẽ dùng chung phòng với cô chủ, không phiền chứ?
Lạc Thiên và Khả Vy há hốc miệng trước một phụ nữ trung niên đeo cặp kính dày kèm theo nốt ruồi gần cánh mũi. Thân hình bà xương xương và tóc búi thấp sau gáy, hệt như vị quản gia bước ra từ «truyền thuyết».
- Không, chúng tôi đã sát nhập cùng phòng, Khả Vy ở phòng tôi, phòng cô ấy toàn quyền cho bà sở hữu đó! – Anh hoàn toàn có thể cam đoan chính người mẹ yêu quý đã «ban tặng» con người này đến đây.
Khả Vy véo tay anh, toàn nói luyên thuyên thôi, ai thích chung phòng với đàn ông con trai chớ.
- Đồ ngốc, em thích bị bà ta giám sát à, nhìm mà coi, so với quản gia Tôn bà ta «ác» hơn nhiều! – Anh thủ thỉ bên tai cô.
- Ồ không, cô chủ còn quá trẻ để có đầy đủ những kinh nghiệm mang thai, hơn nữa…vấn đề này…thì thật sự cần phải gìn giữ trong suốt quá trình bé nằm trong bụng mẹ!
Khả Vy lấy tóc che mặt, bà ta đang nói những lời này nhằm mục đích nhắn nhủ điều gì đây, cô…vẫn trong sáng mà!
- E hèm! Bà biết gì mà nói chứ! Chúng tôi là vợ chồng mà ngăn vách thì còn ra thể thống gì! – Ngay sau câu nói này anh bị đấm bốp vào lưng nhưng vẫn ngoan cố – Bà muốn thế nào thì muốn, nhưng mỗi đêm tôi không được ôm con tôi không chịu được!
- Nhưng ngày tháng trước hai người vẫn chia phòng phải không cô chủ? – Trạng thái ngân cao của giọng nói phảng phất sự cương quyết bảo thủ.
- Dạ! Vâng ạ! – Khả Vy khép nép không dám nói to, có phải câu nói của Cao phu nhân «Sống giữ mình với tác nhân khách quan
» là thế này đây, tác nhân khách quan ư? Cô dần dần thoát khỏi vòng vây của anh.
- Ngốc thế không biết! Nói láo có làm sao đâu? Em thích bị kìm cặp gò bó ư?
- Cô chủ đứng ngoài trời trở gió rất dễ bị cảm lạnh, vào đây tôi xoa bóp cho! – Và bà tách cô ra khỏi anh.
Ngước lên trần, Khả Vy bâng quơ đếm số bóng đèn nhỏ trên cây chùm lung linh, khi bà v-ú-n-u-ô-i từ bếp đi lên, cô nhắm nghiền mắt.
- Cô đã ngủ chưa? Tôi có một vài điều muốn nói về cậu chủ?
- Dạ!? – Khả Vy bật dậy, cô không thích việc đối xử của người này, trước mặt Lạc Thiên, bà đặt cô trên một bậc thì sau lưng anh cô bị đẩy kịch.
- Sẽ là vô ích nếu cô có ý định quyến rũ cậu Lạc Thiên!
- Cháu…không hề…
- Cô có biết nói xen vào lời người khác là vô giáo dục không?
Khả Vy giữ hai hàm răng không còn khoảng cách, cô cúi đầu ngầm phủ nhận sự vô giáo dục trong định kiến của bà ta.
- Cậu chủ đã có ý chung nhân, kết thúc cuộc hôn nhân này cô phải tự rút lui, đừng nghĩ tới cái mâm son mà hãy tìm những thứ tương dạng. Nhược Lam quý cô sẽ thay thế cô hoàn toàn, và cả chuyện giấy chứng hôn, cô hiểu chứ?
Vậy là đã quá rõ người đứng từ xa điều khiển, ngoại trừ Cao phu nhân thì không ai thích hợp hơn. Khả Vy cúi thấp nữa, im tờ, phía ngực trái nhói đau, phản ứng nhạy cảm của cô lúc này phải chăng nói lên rằng cô đã cầm sai tấm bản đồ trên tay, để rồi lạc bước vào một khu rừng tuyệt đẹp mà quên mất lối về. Mọi thứ đều trong lành quá, tự nhiên quá, an bình quá, dễ chịu quá đến nỗi mà cô đánh đổi cả tư trang tự lúc nào, cuốn vào cơn lốc màu xanh mà bẵng đi mình là ai. Cơn lốc ấy đang trêu đùa cô, hút cô quay vòng vòng theo tâm của nó rồi thả phăng cho vất vưởng hoặc thực sự muốn mang cô tới chốn nó dừng chân. Biết được ư câu trả lời?, càng lại gần cô dường như tư tưởng hóa, kéo cơn lốc về riêng mình thôi, liệu lốc có đồng ý không? Hay có nhiều những sự lựa chọn giá trị để quên bẵng kỉ niệm đẹp…
- Đáp lại lời người lớn nói là một phép lịch sự tối thiểu! – Bà quản gia không chịu độc thoại, đôi tay nhăn nheo nâng gọng kính vừa tầm.
- Cháu hiểu ạ! Chúng cháu châm chọc nhau thôi chứ không thân thiết như các bác nghĩ đâu! Nếu các bác không hài lòng, cháu sẽ sửa đổi bản thân…! – đã đến lúc thức tỉnh để tìm lại tư trang rồi, giữa ảo ảnh và hiện thực, thật khó để quay đầu....
« Trước1...9091929394...98Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ