↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Em không tin vào duyên phận đâu, không bao giờ nhưng đến lúc đó thì chính bản thân lại dập tắt đi cái ý nghĩ đó, tình cờ thế nào mà nhiều đến thế, mẹ nghe kể lại cũng nói rằng”duyên phận đó con ạ “, từ cái lúc ấy em phải thay đổi lại suy nghĩ về duyên phận. Đã đưa anh và em gặp nhau, đầy bắt ngờ nhưng cũng đầy oái ăm.
Mưa gió to lạnh thật cứ nhưng ở băng cực ấy nhưng lúc đó em cảm thấy ấm áp ở con tim hơn bao giờ hết giống như có một ánh sáng gì đó nóng thật là nóng đang ngự trị ở trong tim em,làm cả trái tim lạnh giá suốt bao nhiêu năm nay phải len lỏi một chút sự ấm áp lọt qua. Trái tim nó cứ đập mãi nhưng rối loạn nhịp đập mất rồi @_@, cái cảm giác nào đó khó tả chưa từng được biết, chưa ai đem lại bao cho em cả nhưng anh là người đầu tiên, ngốc ạ.
Hai đứa cứ nhìn ra phía con đường xa xăm kia, những hàng cây phượng còn những bông hoa đỏ hoe đang đung đưa theo những cơn gió của cơn mưa trái mùa, những chiếc lá nhỏ xinh xắn đọng lại những giọt mưa ấy, đầy tinh khiết và trong sáng, sau này anh nói nó giống như em vậy. Đa số những giọt mưa nặng hạt rơi xuống con đường đang chìm trong bóng tối tạo nên âm thanh “lộp độp ‘phá vỡ bầu không khí im lặng mà anh và em tạo nên để cảm nhận, cảm nhận mọi thứ xung quanh, cảm nhận trái tim của người kia, phải chi em cũng biết rằng trái tim kia cũng có chung một nhịp đập,phải chi cũng cùng chung một cảm nhận về nhau…”giá như anh chẳng thuộc về ai, thì tình cảm đôi ta đâu là sai”…”giá như mình gặp nhau khi trước, thì em đã đến trước một bước”…cái bản nhạc mà lúc anh về Việt Nam được người kia kêu nghe thì anh điện ngay qua cho em bảo rằng “anh đang chết mê chết mệt với bản nhạc Giả Vờ Nhưng Em Yêu Anh hơn cả cái bản Mưa nhạt nhòa “em giận dỗi bảo rằng”kệ anh “rồi cúp máy. Bắt anh đêm hôm đó không thể nào ngủ được cứ điện cho em suốt mà em biết chứ lúc đó Việt Nam đang vào khuya lắm lắm rồi ấy, đành để thử xem anh như thế nào. Em đi làm về tá hỏa ra số điện thoại quen thuộc có thể nằm lòng mà chính tay em mua điện vào máy đến 1852 cuộc phải thốt rằng “hắn điên mất rồi “. Em xin lỗi anh…người con trai ngốc nghếch.
Anh ơi! ngày hôm đó em nhớ kỹ lắm đấy, bất đầu từ cái buổi tối ấy thì biết thêm một sở thích của mình đó là thích ngồi ngắm những cơn mưa trái mùa, nói với anh thì bảo “hâm “nhưng lần nào cũng thế trời chuyển mưa thì lại chạy qua nhà cầm theo cây sáo, không biết ai hâm nữa, mồ hôi mồ kê nhễ nhãi nhưng em yêu anh…
Anh có biết? Những cơn mưa trái mùa cứ dai dẳng mãi chợt đến rời chợt đi những giọt nước mưa cứ mặn mặn giống như nước mắt của em, khóc không phải vì buồn, khóc vì quá hạnh phúc anh à. Cái đêm hôm đấy anh đâu biết rằng em ngồi sau lưng rơi từng giọt nước mắt, những giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống không biết lý do vì sao cả chỉ biết rằng nó ấm lắm anh à. Không biết có phải đêm hôm đó người con trai ngốc nghếch ấy phá vỡ những tản băng lạnh giá suốt mười sáu năm bao phủ kín trong con tim em không nữa, sau khi bị phá vỡ thì con tim đã trở lại ấm áp vô cùng, sự ấm áp hơn cả bình thường…anh là người con trai mà phải làm em rơi lệ trong cuộc đời này…
Từ lúc đọc cho anh viết, anh cứ im lặng hẳn đi, nghe tiếng thút thít của em cũng không vỗ dành nữa…thấy ghét…nhưng thấy thương…
Nếu có một ai đó hỏi em rằng trên đời này thứ gì đẹp nhất? em sẽ trả lời là mưa.
Nếu có ai bảo em rằng thích gì nhất? em trả lời rằng gió trong cơn mưa.
Nếu có ai hỏi em muốn ngắm mưa vào lúc nào? em không cần phỉa suy nghĩ trả lời những cơn mưa trái mùa
Anh khỏi hỏi đâu @_@ (Thật sự mình định hỏi, “con sâu “đáng ghét luôn áp đảo), em biết anh sẽ thắc mắc tại sao như thế?
Em sẽ không cần phải suy nghĩ mà trả lời:
Những cơn mưa trái mùa chợt đến rồi lại nhanh chóng đi giống cái thứ tình cảm trong người em,đến lúc không có anh bên cạnh vì lúc đó trong em sẽ mang siết bao là nỗi nhớ nhung có ai thấu hiểu được giống như nó vậy đến lúc nào đến, đi lúc nào đi, chỉ có trời mới biết, nhưng anh là bầu trời mất rồi @_@. Qua đi lúc trái tim em ngừng đập cũng chính là lúc thăng hoa nhất của cái thứ gọi là tình yêu vì khi đó chỉ biết mình đang ở một thế giới khác chỉ có anh và em cùng hai trái tim chung một nhịp đập.
Trong cơn mưa chắc chắn sẽ có gió, những con gió của cơn mưa trái mua thường thổi mạnh và lạnh buốt giá đến tận xương tủy, người nào cô đơn, có chuyện buồn sẽ cảm nhận nó lạnh hơn như thế, chính em cũng đã từng như thế. Nhưng sẽ ấm áo vô cùng khi có một trái tim đồng điệu cùng nhịp đập ở bên cạnh, không ai khác đó chính là anh, anh là bầu trời luôn tỏa nắng xoa tan tất cả những gì lạnh giá trong cơ thể em. Và cũng rất lạnh lẽo khi anh bước đi…khi anh rời xa…không có anh bên cạnh…em sợ lắm…nhưng…lúc đó em không khóc…sẽ chờ đợi…giống như một người bị lạc ở vùng xa xôi lạnh giả chỉ có một người duy nhất tìm được và đưa rơi khỏi cái nơi lạnh lẽo chết người đó…người đó không ai khác chính là anh…em sẽ nắm thật chặt không bao giờ bỏ anh một lần nữa…người con trai em yêu…
Em thích ngắm mưa vì một lẽ rằng rất đơn giản: Khi mưa rơi cũng chính là lúc tình yêu lên tiếng.
Anh còn giữ máy đó không, sao để em đọc hoài thế…Thôi tặng bài thơ con cóc này nè.
Mưa rơi!
Lòng này cứ rối bời
Bởi lẽ!
Con đường bao ngã rẽ
Sẽ đi về đâu đây?
Nếu!
Vấp ngã nhiều bước đi
Thì ai sẽ đứng dậy
Vậy!
Lòng này đợi từng ngày
Mỏi mòn trong hao gầy
Để!
Cùng anh trên con đường
Cố gắng cùng gượng bước
Con đường mưa phía trước
Chỉ có mưa và nước.
Rồi đấy, nhớ ăn uống đầy đủ không có ham viết truyện quá mà ốm đi đó, lúc ở bên này cao 1m72 nặng 56kg, em mà nghe Như hay Mai nói anh giảm một ký- lô- gam nào là chếtttttttttttttttttttttttttttttttt với em nghe chưa…”
Ngày 9 tháng 8 năm 2013 lúc 7 giờ 19 phút buổi sáng. (Theo giờ Việt Nam)
Đơn giản là như thế rồi mình cũng tắt máy đi, hơn hai tiếng đồng hồ vừa viết, vừa nghe em nói một mình vì trước khi viết em bảo là “không được nói gì “. Nếu em đọc được những dòng này trên Fan page thì tốt: anh sẽ đợi em về, đợi đến khi nào người con gái mảnh mai kia ở bên cạnh anh thì thôi, em luôn ngự trị trong trái tim anh, không thể nào anh quên được. Đồ HÂM.
Chap 33:
Tất cả mọi người ở đó xì xào bàn tán về những gì đang diễn ra, nếu trong những phút ít ỏi đó không ai có câu trả lời khác thì dự rằng cái câu nói của thằng Quang có lẽ thành sự thật. Một sự thật phũ phàng không ai muốn Bạch Yến lọt vào tay một tên đểu cáng như thế, cả tôi. Tôi tuy bảo rằng không quan tâm cho lắm vì suốt buổi chẳng thèm suy nghĩ làm gì bỗng nhưng ánh mắt của Bạch Yến đưa về phía tôi, làm cho trái tim cứ đập loạn xạ không hiểu tại sao và trí óc cứ bảo rằng phải tìm cách để giải thoát cho em, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng cái bài thơ của em đưa ra thật oái ăm làm sao trong những phút còn lại có thể kiếm phần hai được chứ còn bắt buộc cuối bài thơ có chữ từng nữa.
- Không ai có ai câu trả lời à, thế Bạch Yến theo anh – Hắn trơ trẽn rõ ra nắm lấy tay Bạch Yến...