↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full
![]() | ![]() ![]() |
#1 |
- Đệch bọn mầy để Như đi một mình à – thằng Anh cũng nóng lòng.
- Để tao – Thằng Dương bước theo.
Tôi cản mấy thằng kia lại, với khoảng cách như thế chắc chắn rằng có thể giúp đỡ với lại đang đứng trước cổng trường không cách mấy là xa, học sinh còn nhiều nữa, thầy cô thì đang ngồi ở văn phòng đoàn nếu đánh nhau chắc chắn sẽ manh động. Tôi quyết định để cho Như giải quyết, dù gì em thông minh sắc sảo với lại chuyện của Diễm Trúc em là người hiểu biết nhất ở đây.
Bọn họ nói gì với nhau đấy, thấy bốn đứa con gái kia mặt hầm hầm như ăn phải phân ấy, lên giọng to tiếng với Như, đám bọn tôi thấy thế nóng lòng bước đến, vì đã chuẩn bị tinh thần lên phường hết rồi, đó là sự đồng tâm cộng khổ cần phải có của những lớp với nhau. Lớp tôi đã có điều đó từ khi mới vào học, chủ chốt do thằng đầu não như tôi nắm đầu ^_^.
- Thằng chó đó kìa, đập chết mẹ nó đi – Đứa quỷ trong nhóm tứ quỷ đó.
Khỏi phải nói nếu đập nhau thì bọn chúng ăn phân với đám bọn tôi khi trong số đó ai cũng biết võ, đặc biệt là đều cao cường không hề thư sinh với vẻ bề ngoài như thế nào.Nhưng…
- Đi thôi mấy em – Thầy Khánh chưa biết chuyện gì xảy ra.
Đám bốn con quỷ kia giả nai thánh thiện cuối đầu chào thầy chủ nhiệm bọn tôi, có một sự khinh bỉ nặng nề dành cho bọn nó. Thấy tình hình được ổn thỏa hơn nên tôi không muốn rắc rối nữa, nếu muốn chơi thì kiếm chỗ nào ít người và có đất chôn sẵn thì đám này chơi tất không sợ đâu…
Trên đường đi ra sân bóng 30/4 bọn tôi trao đổi với nhau về chuyện vừa rồi, vừa nghe tôi kể…
- Đậu măng thằng cờ hó, sao không đập chết cha nó, loại con gái đấy bố khinh – thằng Tùng thể hiện một sự bực tức nặng nề.
- Má, thằng ngu, hèn chi mặt mài như thế, nói với bố, tao chôn sạch bốn đứa cho – thằng Chung cũng bực tức với hành động của thằng bạn mình.
- Hên là ông chưa… – bà Trân nói một nữa.
- Một tý nữa là tuyệt đường sinh sản rồi nhé con – thằng Hùng cũng đe dọa.
- Ngu thế chú,hế hế, loại đấy đâu phải con gái đâu mà mầy không đánh, đỉ mẹ mầy, gặp tao bỏ vào họng nhai từng đứa luôn ấy – thằng Kiệt cũng tức thay.
- Thôi đủ rồi mấy cha, con cũng bị đấm rồi, lần sau gặp thì đéo như thế nhé – Tôi lấy lại phong độ cho bản thân.
- Mẹ có võ đéo biết né hả mầy – thằng Khôi lên đời.
- Ông nội, con gái, tao gặp là bủn rủn tay chân, né con khỉ khô này.
- Haha, thì ra hắn sợ con gái – Bà Huyền chỉ đợi bao nhiêu.
- Haha
- Kaka.
- Hế hế thì ra là thế…
- …
Cả bọn ôm bụng cười ngã nghiêng ngã ngửa với lý do đầy ngộ nghĩnh của tôi, bọn nó không ngờ học võ cũng cấm kỵ với con gái. Một quy luật bất thành văn đối với bản thân của tôi thì phải chịu chứ biết làm gì bây giờ nhưng lúc nãy mà có đánh nhau tôi sẽ nắm đầu xoay từng đứa như chong chóng ấy. Biết rõ là đánh con gái không hay ho gì cho lắm nhưng loại đó không phải con gái khi xỉ nhục bạn cùng phái của mình bằng những từ ngữ phản cảm như thế.
Đến sân bóng đá với những nhiệm vụ quen thuộc, tôi cũng bắt đầu tập lại những đường đi bóng đầy sắc sảo của mình sao đó truyền dạy lại cho những thằng bạn khốn nạn, thằng Tùng học nhanh đấy, nó cũng xỏ kim được vài lần dù là ít ỏi nhưng thế cũng là tốt rồi. Còn thằng Anh đã biết án ngữ là thế nào và lấy bóng gọn trong chân. Chỉ có phối hợp chuyền ngắn, ba trạm, chuyền dài, bật tường thì bọn nó có chút bỡ ngỡ và rời rạc. Nhưng chỉ trong hai ngày mà nỗ lực đến thế quả là một kỳ tích. Dự là 10A3 tạo nên những kì tích bất hủ cho trường THPT PCT.
- Ngày mai Tâm huấn luyện đội nữ nhé, thầy phụ trách đội nam – Thầy Khánh dặn dò trước khi đi ra về.
- Hả? em à – Tôi tự đưa tay chỉ vào mặt mình.
- Ừa, không vấn đề chứ em – thầy Khánh cũng biết làm cho người ta không có đường rút lui.
Tôi chẳng dám tìm kiếm một lý do nào khác để từ chối vấn đề ấy, dự biết rằng mình sẽ khổ trong những ngày ít ỏi còn lại…
- Hế hế, nhất chú rồi nhé – Thằng Kiệt có vẻ tức nhẹ nhưng không dám nói ra.
Vềtrình bóng và học thằng Kiệt chỉ như hạt cát trên sa mạc bao la như tôi 0.
- Thằng Tâm số nó tốt thế nhỉ? – thằng Chung cũng có một sự ghen tỵ nhé.
- Hế hế, cực,chết tía nó đi – Thằng Tùng hiểu được vấn đề.
- …
- …
Lớp ngồi uống nước ở cái chủ quán của sân bóng này một tý rồi chia tay nhau ra về, nhưng…
- Mấy thằng kia kìa. – thằng Tùng luôn nhanh nhất trong đám.
Đám con trai theo bốn đứa con gái lúc nãy đã đứng chỗ gốc cây bên kia đường cùng với bốn con ác quỷ chờ sẵn bọn tôi. Tình hình là không biết như thế nào nhưng dự chắc chắn rằng sẽ có một trận đánh nhau nảy lửa nhưng phần thắng có lẻ 10A3 vẫn giữ chức đó.
- Mầy bà ở trong này nhé – Tôi nhìn họ nói rồi nở một nụ cười trấn an.
- Mấy ông đi đâu? – Bà Nguyệt cũng có lúc ngay thơ thấy ớn.
- Đánh nhau mà không cho tôi đánh – Bà Quỳnh hung hăn.
- Thôi bỏ đi cậu- Mai đã lên tiếng
- Đừng đánh nhau nữa. – Bạch Yến cũng nhăn mặt.
- Này, về đi,bỏ đi – Như cũng không thích thú khi thấy bọn tôi đánh nhau.
Lần lượt ba người đẹp lên tiếng làm cả bọn con trai do tôi đầu xỏ phải có phần e ngại giống như quân đội của một quốc gia sẵn sàng đợi lệnh của tổng thống khai hỏa nhưng bị quốc hội ngăn cản lại. Trong trường hợp này không sai tý nào.
- Mấy bạn cứ ngồi ở đây đi nhé – Tôi đã quyết tâm.
- Thế cùng nhau ra – Bà Kiều Oanh đưa ra quyết định đầy phũ và phàng.
- Vậy đi – Bà Ngọc đã lên tiếng.
- Thôi đi mấy chị, ở đây cho đàn ông con trai ra trận, ở nhà lo cơm nước đi – Thằng Đức còn đùa được trong giờ phút thế này.
- Ở đây hết đi, một mình tớ ra được rồi, không được cãi, hế hế – Tôi đưa ra quyết định vì tin tưởng vào năng lực của mình và đây là chuyện chỉ liên quan đến mình, không muốn liên lụy ai cả.
Bọn nó đưa mắt nhìn nhau, trong khi đó tôi đã bước ra lộ rồi, con đường 30/4 đúng nghĩa là vắng không có người, những ánh nắng chiều tà còn lại len lỏi qua hàng cây phượng đỏ bên đường, có một chú gì đó lo sợ trong những người lớp 10A3 đang lo cho đứa bạn của mình.
Tôi bước đi từng bước một, giữ cho tâm trạng tĩnh chứ không ngu ngốc như lần trước, nếu lần này mà như thế thì ăn cây no đòn với bốn con trâu và bốn con quỷ kia, dù biết rằng mình bị đánh thì đánh bạn sẽ nhảy vào ngay không đến mức đi bệnh viện đâu. Nên đâu đó cũng có một sự nhẹ nhỏm khắp toàn thân.
Bọn nó có vẻ hung hăn kể cả những đứa con gái, văng tục đủ thứ khi thấy mặt tôi, có lẽ sẽ ăn tươi nuốt sống thằng con trai đấy đây mà…
- Không phải cừu đâu nhé – Tôi nói thầm trong bụng.
Bước đến bên vệ đường kia thì bốn thằng con trai đứng sau lưng bốn đứa con gái đang xoắn tay áo lên chuẩn bị đập cho tôi một trận…
- Thằng chó. – Một đứa bước lên chửi
- Con cờ hó – Tôi chửi lại ngay, miệng mồm đâu thua kém gì nó đâu mà sợ.
- Thằng chó – Tiếp tục.
- Con cờ hó – Tôi cù nhây theo.
- Thằng mặt lồn.
- Con đỉ – Tôi có thua ai đâu.
- Đụ mẹ mầy.
- Cho con chó giao hợp với mầy giờ – Tôi nhớ đến câu của thằng Tùng.
- Víu – Một khúc cây tạt ngang qua.
Dù rằng đang chửi nhau với con cờ hó đó nhưng ánh mắt thì không rời bỏ đám tụi kia, khi thấy một thằng bước từ từ lên là tôi thấy hôi cái mùi đánh lén rồi, nên tay chân đã vận đầy đủ khí, tinh lực sẵn sàng đối phó với tình huống.
Không sai tý nào khi khúc gỗ tạt ngang qua, tôi giật thân người về phía sau nhanh chóng, để né chứ không thôi ôm máu đầu mà chạy rồi.
- Lè, còn non và xanh lắm – Tôi lè lưỡi trêu thằng đấy khi giữ một khoảng cách khá an toàn.
Mặt mấy đứa nó đỏ như quả gấc ấy, tôi thì hả hê vô cùng, đám bạn chạy ra với vẻ mặt đầy lo lắng sợ tôi ăn đòn…...