↓↓ Đọc Truyện Vợ Yêu Voz Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Bỏ tay ra. – Tôi nói.
- …
- Bỏ tay ra, không đùa đâu. – Tôi tiếp tục nói.
- Đoán đúng thì bỏ. – Giọng con gái vang lên. Cái giọng mà suốt đời này tôi cũng không thể quên được.
Tôi từ từ kéo 2 bàn tay đang đặt trên mặt tôi ra rồi từ từ quay lại để kiểm chứng điều mình đang nghĩ. Mong rằng đó không phải sự thật. Vừa kéo 2 bàn tay ra quay lại nhìn chủ nhân của nó thì tôi suýt ngất khi người đó tặng tôi một nụ cười mà có hoá thành tro tôi cũng nhận ra được (Em chém đấy). Người đó không ai khác chính là bạn Thảo có 2 dây thần kinh chập 1 của tôi. Không biết buổi sáng ra ngoài bước chân trái hay phải nữa. Haizzz.
- Trùng hợp quá ta, hìhì – Thảo nói khi tôi quay ra với ánh mắt kiểu OMG.
- Ừh. – Tôi lạnh lùng boy trả lời.
- Trang đi cùng với HA à? Có thể cho mình ngồi ké không? – Thảo quay sang nói với Trang.
- Bạn cứ tự nhiên. – Trang đáp lại cũng lạnh lùng không kém.
- Hìhì, cám ơn nhé. – Thảo lại nở nụ cười, nếu là đứa khác chưa biết căn bệnh của nó thì 96,69% bị hút hồn rồi. May là em luyện được nội công thâm hậu. A DI ĐÀ PHẬT.
- Sao hôm trước không đi chơi cùng mình? – Nhỏ Thảo nói với tôi.
- Bận. – Tôi tiếp tục lạnh lùng boy.
- Ều. Đưa mình đi chơi đi. – Nhỏ Thảo cầm tay tôi mà đẩy đi đẩy lại kiểu năn nỉ nhưng thà chết tôi cũng không đi với con này thêm lần nào nữa, đi với nó còn hơn là bị tra tấn dưới địa ngục. Lúc nó nổi cơn lên thì hết đường về quê mẹ.
- Mình bận rồi. – Tôi từ thái độ lạnh lùng boy chuyển sang thái độ “Đừng có mơ nha cưng”
- Đi đi mà, năn nỉ đấy, không đi là mình ăn vạ đấy. – Nhỏ Thảo cúi gần vào tai tôi thì thầm trong ánh mắt của Trang.
- CON LẠY MẸ, CHO CON XIN 2 CHỮ BÌNH YÊN.
- Hứx…hứx… Mình có làm gì đâu mà HA quát mình, hứx…hứx. – Nhỏ Thảo bật khóc làm mọi người xung quanh nhìn tôi trong hoàn cảnh 1 trai 2 gái, 1 đứa con gái thì kiểu đếch cần, không quan tâm, còn đứa còn lại đang gào khóc trong khi thằng con trai đang ở trạng thái hốt hoảng, lo sợ. Đảm bảo bị kết là thằng Sở bạn thằng Khanh. Chọc đúng tổ ong rồi, haizz.
Đúng lúc này thì tôi có cứu tinh, chị Hiền mua xong đồ thì cùng mẹ Trang ra chỗ tôi và đã nhìn thấy hết cảnh này.
- Ai đây. – Chị Hiền hỏi tôi.
- Bạn em, tình cờ gặp, nó bắt em đưa đi chơi nhưng em không đồng ý nên nó ăn vạ. – Tôi trả lời.
- Nín đi em rồi chị bắt thằng HA đưa em đi chơi. – Thôi xong rồi, phát này thì chạy đi đâu cho thoát được con kia đây. Chị Hiền ơi! Chị giết em rồi.
- CÁI GÌ??? – Tôi hét.
- Mày im, làm con cái nhà người ta khóc thế này xong dám bỏ trách nhiệm à thằng ôn kia? – Đậu, không biết bà Hiền theo phe con kia từ bao giờ. Haizz.
- Em có làm gì đâu, nó ăn vạ tự quay ra khóc đấy chứ. – Tôi cố giải thích cho chị Hiền hiểu nhưng đời đếu như mơ.
- Tao không quan tâm, mày làm con bé khóc mày phải có tránh nhiệm với nó.
Đã đến nước này rồi thì tôi đành phải nói cho chị Hiền biết về căn bệnh của nó. Tiến tới chỗ chị Hiền thì thầm vào tai chị.
- Chị ơi, đi với nó thì em chắc không còn xác để về đâu, nó có vấn đề về thần kinh đấy, chị tha cho em đi. Hiuhiu. – Tôi nói bằng giọng lâm li bi đát nhất có thể.
- Mày thích nói thế không hả? – Vừa nó xong thì ăn ngay 1 cốc vào đầu.
- Em nóisự thật mà, tha cho em đi.
- Mà em tên gì? – Chị Hiền quay sang hỏi con Thảo, lúc này nó đã nín rồi, không được cái tích sự gì mà chỉ giỏi ăn vạ.
- Dạ, em tên Thảo ạ.
- Thằng ôn này đang nói xấu em kìa, chị cho em toàn quyền xử lí đấy. – Chị Hiền vừa nói vừa chỉ vào mặt tôi.
- Vâng. – Vừa nói Thảo vừa tiến đến chỗ tôi nở một nụ cười rất nham hiểm và từ từ rút ám khí ở dưới chân ra. Đó chính là ám khí quen thuộc của Thảo. Chỉ có thể là “GIẦY BÚP BÊ”. Cái ám khí này từng ám sát tôi 2 lần, may là nội công thâm hậu nên mới sống được đến ngày hôm nay.
- Á Á, Mình đổi ý rồi, mình sẽ dẫn cậu đi chơi mà, stop đi, đừng nóng, đừng nóng. – Vừa nói tôi vừa lùi lại.
- Thật hả, hìhì, đi luôn nào. – Thảo cười híp cả mắt lại, xem ra sung sướng lắm.
- À ừ. – Tôi trả lời trong vô vọng.
- Khoan đã, mày xuống cất túi quần áo vào xe cho tao. – Chị Hiền nói.
- Chị đi đi, sao cứ phải sai em là thế quái nào?
- Tao hỏi lại, mày có đi không? Hử. – Chị Hiền nói giọng đe doạ.
- Có có, chị đưa chìa khoá đây. – Tôi sợ nhất đàn bà, bình thường ông T, ông L doạ đếu sợ mà mấy chị em doạ phát là sợ thụt cả vòi vào.
Đành phải chấp nhận là xuống cất đồ cho chị Hiền trong tiếng cười của mọi người ngoại trừ Trang, mẹ Trang tuy trung tuổi rồi mà vẫn rất teen, trước khi tôi đi còn bồi thêm một câu. “Đi cho nó khoẻ con, trai 17 bẻ gãy sừng trâu cơ mà”
Sau khi tôi cất xong thì chị Hiền kêu vào chơi game, không biết từ bao giờ mà chị Hiền rủ được mẹ con Trang đi cùng (Lúc vừa nãy hình như là cất luôn đồ của mẹ Trang rồi nên giờ họ toàn tay không cầm ví tiền). Nhỏ Thảo vừa đi vừa nhảy nhót xem ra rất là vui. Bỗng nhỏ Thảo có điện thoại.
- Dạ, cháu nghe.
- …
- Cháu đang ở khu trò chơi ạ.
- …
- Bác cùng em cứ ngồi uống nước đi, bao giờ cháu xuống cháu gọi ạ.
- …
- Vâng.
Vừa tắt máy xong là chị Hiền hỏi ngay Thảo.
- Ai thế em?
- Dạ, chú tài xế nhà em ạ. – Đậu, nhà giầu vãi chưởng, có cả tài xế riêng.
- Ừh.
Vừa bước vào khu trò chơ là bà Hiền đã vẫy tay gọi tôi nói.
- Đưa ví đây cưng.
- Để làm gì? Em hết tiền rồi. – Bà này định lấy tiền của tôi để mua xèng đây mà.
- Có đưa không? – Lại mang cái giọng đe doạ ra.
- Này. – Tôi đưa ví cho bà Hiền mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. May là bà ấy chỉ lấy một ít thôi không thì chỉ có đường 2 chị em ăn mì tôm cả tháng.
Chap 37
Vào trong khu trò chơi này thì những kỉ niệm với Trang ùa về trong kí ức. Ngày xưa khi tôi với Trang vào đây thì cả 2 luôn cười thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Còn giờ đây, dù có sự hiện hữu của cả 2 người đấy, có cười thật đấy nhưng nụ cười giả tạo làm sao có thể đem lại hạnh phúc. “Càng nhớ đến em anh càng hối hận, ngày xưa anh đánh mất em thật ngu ngốc”. Bây giờ tôi chỉ muốn hét lên thật to là “Anh nhớ em, người yêu cũ của anh”
Đang đi theo chị Hiền thì nhỏ Thảo nhảy tới đập một phát vào vai tôi.
- ĐAU, CÁI GÌ? – Tôi gắt.
- Con trai gì mà yếu xìu, mới vỗ nhẹ vào vai đã kêu đau. – Thảo nói.
- Vâng, tôi yếu. Cô muốn gì?
- À, ra gắp cho tớ con gấu bông đi. – Vừa nói nhỏ Thảo vừa đưa đẩy cái tay tôi và làm mặt năn nỉ.
- KHÔNG. – Tôi đáp.
- Ều, không gắp là tớ ăn vạ đấy. – Thôi xong rồi, lại là cái bài ăn vạ, phát này nếu nó ăn vạ thì chui xuống hố cũng đếch rửa được nhục.
- Đừng, để tôi gắp. Được chưa? – Tôi rất bực nhưng chẳng làm được gì. Đành phải ra gắp cho con điên này một con gấu bông. May là có kinh nghiệm rồi lên gắp 2 phát là ra. Vừa cầm con gấu trên tay là nhỏ Thảo nhảy lên gào hét như một bạn trẻ mới trốn trại Châu Quỳ về. Đi cùng mà ngại đếu chịu được.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi tiếp tục tự kỉ theo chị Hiền. Trang với mẹ Trang cũng chỉ đi dạo quanh quanh cũng chẳng chơi mấy. Người chơi nhiều nhất phải là chị Hiền với Thảo. 2 người này cứ thấy trò gì là nhảy vào chơi. (May là không chơi trò bắn cá). Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn. Sau khi chào tạm biệt nhỏ Thảo thì chúng tôi về. Vì buổi sáng mẹ con Trang đi taxi đến nên giờ chị Hiền bảo họ nên xe để chị đèo về. Sau một hồi lưỡng lự cuối cùng mẹ con Trang cũng đồng ý. Tôi bị đẩy xuống ghế sau cùng Trang nhường ghế trước cho mẹ Trang để 2 người họ chém gió. Ngồi trong xe mà tôi với Trang chẳng nói câu gì. Khi về đến nhà Trang thì mẹ Trang có mời ở lại chơi nhưng chị Hiền từ chối. Sau khi mẹ con Trang xuống xe thì tôi nhảy lên ghế trước ngồi....