↓↓ Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Mặt trời hôm nay chòi lên từ đằng tây. Cậu cũng óc ngày dậy sớm. (nhấn mạnh, mỉa mai)
- …Xoáy vừa thui (xị mặt)
- Ừkm. (nhìn Đan chằm chằm)
- Gì?
- Cậu lạ nhở. Lại vụ gì đây? Hay lại gây gổ với anh Jung Min đẹp trai?
- Chẳng biết. Tớ cũng thấy người lạ lắm. Ba ngày không nhìn thấy mặt mũi hắn, tớ bị ám ảnh hoài.
- Cậu.thích.Jung.Min.àk?
- KHÔNG! ĐỜI NÀO LẠI THẾ. CẬU THẦN KINH HẢ. (la toáng)
Huyền trố mắt nhìn Đan.
- Không, không thể…(hạ giọng, mông lung)
- (thở dài) Nhiều khi tiếng sét đánh ngang tai mà không biết.
- Trời ơi. Điên rồi (vò tóc tai lởm chởm)
- Huk? Người đẹp trai tài giỏi như anh ấy là sinh vật sắp tuyệt chủng rồi. Lại còn tính tình thoải mái dịu dàng, ân cần dễ thương. Ai gặp chẳng yêu chứ. Đến người tung hoành tình trường như tớ còn không cưỡng lại được. Hihi.
- Thôi đừng nói nữa. Chẳng khác nào tớ là đứa dại zai! (mặt mũi méo xệch)
- Lo gì. Cứ cho là cảm giác bồng bột đi, từ giờ giữ khoảng cách không để anh ấy ảnh hưởng nữa, tự khắc sẽ hết cảm giác”là lạ”.
- Tránh sao được. Mà tớ không biết trước kia hắn như thế nào, tớ thấy hơi sợ…Nếu trước kia hắn là một kẻ…khủng khiếp [từ nhiều nghĩa nhá - hãy tưởng tượng">…mà tớ lại…thích nổi hắn sao?!
- khó xảy ra lắm. Tính cách Jung Min hoàn hảo như thế, trước kia chắc cũng chẳng khác mấy đâu.
- Vậy…chẳng lẽ tớ.. (tim đập thình thịch)
- Có thể lắm! (cười khoái chí) Cậu thích Jung Min rồi!!!
Đan ngẩn ngơ, bất động toàn thân. Giữa lúc Huyền đang chăm chăm vào Đan thì Đan bất ngờ nhe răng cười hô hố.
- HAHAHA. THẬT ĐÚNG LÀ VỚ VẨN. HAHAHA
Huyền – sock – “thái độ gì vậy trời? haizzzzzzz. Con bé mới iu lần đầu, khó…chấp nhận là điều hiển nhiên! Phỉa thông cảm thui!” – Huyền tự nhủ.
“Vuùuuuuuuuuuu” – một đám thanh niên lao xe máy với tốc độ chóng mặt sượt qua người Đan và Huyền.
- Ê mấy thằng ăn no dửng mỡ. Đi đứng thế àk.
Tên ngồi cuối ặc chiếc áo đồng phục trường Đan quay lại. Chính là khuân mặt quen thuộc sáng hôm nọ.
- Tên khốn với chiếc xe đạp chết tiệt?
- Suỵt! Mềm xương hết bây giờ!!!
Huyền bịt miệng lôi Đan vào vỉa hè. Tên con trai đó nở một nụ cười thiếu lịch sự, nhìn lướt qua Đan rồi quay đi.
- Cậu làm gì vậy. Đó chính là thằng mà hôm bữa bắt tớ è cổ đèo tới trường.
- trùi ui. Thằng đó với đám bạn cá biệt của nó là “quỷ”trong khối 12 trường mình. Sao cậu lại dây vào rắc rối như thế hả.
- Hắn đang sợ lắm àk? (chớp mắt)
- Học sinh đều cố tránh hắn và bạn hắn. Năm ngoái bọn chúng…tranh chức thủ lĩnh trường với khối 12. Kết quả bọn 12 phải vào viện đấy.
- Ax. Nhìn hắn có gì là côn đồ đâu. Đã gầy khuân mặt lại thư sinh. Mà hắn còn rất hay mặc đồng phục! Ngoan thế thì côn đồ chỗ nào???
- Người đâu mà ngố thế. Nói mãi không hiểu. Cướp nó có đeo biển ghi “Tôi là cướp”bao giờ! (bực quá hất Đan ngã lộn xuống đường)
- Yêu nữ!!!
- Hừ. Bọn chúng lại kéo đông vậy chắc sắp có vụ lớn rồi.
Đan lạnh gáy, nhớ dạo nọ cô còn gào lên với hắn cơ; Hắn mà thù cô thì coi như đời cô đặt dấu chấm.
- Nhanh lên. Chắc chúng đánh ở trường mình. (khẩn trương)
- Thật hả?!! (reo hò)
Sợ thì có sợ nhưng xem đánh nhau vẫn là việc hấp dẫn nhất. Chỉ cần người xem không ảnh hưởng gì chẳng phải sẽ an toàn sao?
Ngoài cổng trường, hai bóng người thập thò trong lùm cây nhìn từ xa…
- Kìa. Trời đất. Đúng là khủng bố mà. Trường đang đông học sinh mà bọn chúng ngang nhiên dựng xe chờ người.
Quả nhiên, ai mà nhìn cảnh phía trước cũng phải hy vọng mình không là kẻ bon chúng tìm. Năm chiếc xe máy, 10 con người, tóc xanh tóc đỏ, quần áo phá cách…Xem ra “hiền”nhất vẫn là tên con trai diện “độc”áo sơmi đồng phục, quần jean xanh đeo giày thể thao trắng. Hắn không phô trương như bạn mình, rất giản dị, đặc biệt.
Học sinh đến trường càng lúc càng đông, bọn chúng dựng xen lù lù giữa cổng. Chẳng kẻ nào to gan mà đi sát vào chỗ chúng, cũng chẳng kẻ nào dám nhìn chằm chằm, như thế có nghĩa “đa chán sống”.
- Bọn hắn định đánh ai? (Đan hồi hộp)
- Chẳng biết nhưng chắc cũng không phải đứa đơn giản, trêu ngươi bọn nay…(tặc lưỡi)
- Sợ nhở?
- Chứ sao! Khủng bố như thế mà. Khéo lát nữa án mạng ák…
- Ui! Ghê vậy! (bủn rủn)
- Ấy, làm sao giờ? Sắp vào lớp rồi (Huyền nhìn cái đồng hồ treo trước cổng)
- Thế thì phải vào học!
Đan nhăn nhó chui ra đám bụi rậm, Huyền lập tức kéo dội lại.
- Suỵt! Suỵt! Bỏ tiết đầu, tớ quyết xem cho được trận này. Lát tớ còn tường thuật cho bạn trai tớ. Hê hê
- Điêm hả. Cậu quá đà rồi đó.
- Đừng lo. Suỵttt!!!
Huyền đang nói bỗng ấn đầu Đan thụt sâu xuống.
- Xuống xe rồi! Chắc là bực vì đến muộn (Huyền nói thầm, phấn khích chờ màn hay)
Đan đưa mắt nhìn, mấy thanh niên đi đi lại lại quanh xe, nhiều kẻ mất kiên nhẫn tìm một thứ gì đó để…đá cho đỡ ngứa chân!
“Thư sinh” – thái độ của hắn rất hợp với phong cách của mình – thong thả tiến lại mép tường, tiếp tục tựa lưng đứng đợi.
- Huyền, gã lớp 12 khi nãy tên gì?
- HẢ. Nam ấy hả?
- Gã mặc đồng phục.
- Ừk. Tên Nam. Mọi người gọi hắn là “con cáo gian xảo” (Huyền nói một cách nể phục)
[Bạn nào là fan huyn joong thứ lỗi tớ nhá">
- Sao thế?
- Hắn…đầu gấu có tiếng lâu rồi, đáng sợ…! Nhưng lúc nào hắn cũng thế kia (thò tay chỉ từ đầu tới chân), mang bộ dạng học sinh gương mẫu dịu dàng. Cậu có biết số con gái bị hắn lừa tình là bao nhiêu không? (hét vào mặt Đan)
- Cứ như cậu bị hắn lừa rùi ý? (buột miệng)
Đan bất ngờ khi Huyền bị kích động mạnh, cô chỉ vừa lờ mờ nghĩ đến câu hỏi vừa nói ra. Đáp lại câu hỏi đó, Huyền tròn mắt nhìn, bặm chặt môi và hoàn toàn rối bời.
“Không lẽ…sát thủ tình trường như Huyền cũng có mảng tối ư?”
- Nam…là bạn trai cũ của cậu hả?
- Tớ mà bị lừa ák. cậu đừng nói tào lao. Hắn…không đủ trình làm bạn trai tớ!!!
Đan chỉ biết im lặng, cô chạm vào vấn đề nhạy cảm của Huyền.
“Hê hê. Cậu là kẻ Nhằm con cá nào là giữ chặt con cá ấy cơ mà. Chuyện bí mật (thất tình) đúng là tin giật gân”.
- Thôi được. Tớ cũng đợi xem.
30′ sau, hai con bé ngồi mỏi dã chân vẫn chẳng thấy mống nào.
- BỰC GHÊ. ĐÁNH NHAU MÀ LÂU VÔ ĐỐI. TỚ PHẢI BẢO CHÚNG ĐẨY NHANH TIẾN ĐỘ!
- Ax. Hâm hả.
- Huyền, gã lớp 12 khi nãy tên gì?
- HẢ. Nam ấy hả?
- Gã mặc đồng phục.
- Ừk. Tên Nam. Mọi người gọi hắn là “con cáo gian xảo” (Huyền nói một cách nể phục)
[Bạn nào là fan huyn joong thứ lỗi tớ nhá">
- Sao thế?
- Hắn…đầu gấu có tiếng lâu rồi, đáng sợ…! Nhưng lúc nào hắn cũng thế kia (thò tay chỉ từ đầu tới chân), mang bộ dạng học sinh gương mẫu dịu dàng. Cậu có biết số con gái bị hắn lừa tình là bao nhiêu không? (hét vào mặt Đan)
- Cứ như cậu bị hắn lừa rùi ý? (buột miệng)
Đan bất ngờ khi Huyền bị kích động mạnh, cô chỉ vừa lờ mờ nghĩ đến câu hỏi vừa nói ra. Đáp lại câu hỏi đó, Huyền tròn mắt nhìn, bặm chặt môi và hoàn toàn rối bời.
“Không lẽ…sát thủ tình trường như Huyền cũng có mảng tối ư?”
- Nam…là bạn trai cũ của cậu hả?
- Tớ mà bị lừa ák. cậu đừng nói tào lao. Hắn…không đủ trình làm bạn trai tớ!!!
Đan chỉ biết im lặng, cô chạm vào vấn đề nhạy cảm của Huyền.
“Hê hê. Cậu là kẻ Nhằm con cá nào là giữ chặt con cá ấy cơ mà. Chuyện bí mật (thất tình) đúng là tin giật gân”.
- Thôi được. Tớ cũng đợi xem.
30′ sau, hai con bé ngồi mỏi dã chân vẫn chẳng thấy mống nào.
- BỰC GHÊ. ĐÁNH NHAU MÀ LÂU VÔ ĐỐI. TỚ PHẢI BẢO CHÚNG ĐẨY NHANH TIẾN ĐỘ!
- Ax. Hâm hả.
- Nhưng công nhận là bọn kia khinh đám trường mình thiệt....